Lục Mặc Trầm hừ một tiếng, nheo mắt lại hút thuốc, sau khi nhả khói nửa ngày mới đột nhiên hỏi một câu, “Nếu, phụ nữ nhìn thấy trong hộp cơm của cậu có trứng rán hình trái tim, tức giận nghĩa là gì?”Hai anh em liếc mắt nhìn nhau.Thẩm Thanh Diệp: “Có em gái nào tặng anh hai cơm hộp tình yêu à?”Thẩm Thanh Dự: “Vừa khéo anh để Vân Khanh nhìn thấy hả?”Hai người đồng thanh trả lời, “Ghen đấy!”Lục Mặc Trầm ngước mắt lên, trong mắt lóe sáng, “Cô ấy ghen á? Đó là ghen sao? Chắc chắn chứ”“Fuck đến cả cái này anh cũng không hiểu hả, anh hai Lục, thật sự anh từng có hơn 100 bạn gái thật à? Mỗi ngày dắt tay đi chơi à, ha ha ha ……Ừm, đúng vậy, rõ ràng Vân Khanh đang ghen mà, nghe nói mấy người phụ nữ để ý nhất là dạ dày đàn ông, với mấy cô ấy dạ dày đàn ông còn quan trọng hơn cả cậu nhỏ của đàn ông ấy chứ.”“Bây giờ vấn đề là hộp cơm này là sao? Em gái nào yêu thầm anh à?”Lục Mặc Trầm phe phẩy khói thuốc, nói một cách tự nhiên,“Cả công ty chẳng có nữ nhân viên nào không yêu thầm tôi cả?”“……” Giỏi lắm đồ chết bầm nhà anh, Thẩm Thanh Dự dựa sát vào người anh rồi cười hề hề, “Yêu thầm được đấy! Không phải anh nói em gái Vân không đặt anh trong lòng sao. Em có một cách vô cùng tốt, anh làm như thế này này anh hai……”……Vân Khanh đi vội vàng nên không dùng thang máy chuyên dụng của chủ tịch, vừa khéo gặp được nhân viên của công ty đang đứng chờ ở thang máy.Thang máy dừng ở tầng 49 có 3 nhân viên nữ đi vào.Trong quá trình thang máy di chuyển, mấy nhân viên nữ bắt đầu tám chuyện.“Chờ đến cuối tuần, chủ tịch sẽ xuống dưới kiểm tra.”“Hu hu hu, mỗi ngày chủ tịch Lục đều đến công ty rõ sớm, muốn được gặp khuôn mặt đẹp trai của ngài ấy cũng khó nữa. Bệnh tương tư của tôi lại nặng hơn rồi!”“Ha ha, cô không đi gặp mặt đối tượng, lẽ nào thật sự mơ rằng đời này có thể gả cho chủ tịch Lục à?”“Không cần gả đâu, chỉ cần một đêm cùng với ngài ấy là cám ơn trời đất lắm rồi.”“Thật luôn, gặp được chủ tịch Lục rồi thì cả thế giới đều là chủ tịch Lục, không trách được cô Hàn cứ sống chết không muốn chia tay với chủ tịch Lục, sau đó còn đến níu kéo nữa.”Leng keng ——Cửa thang máy mở ra, ba nhân viên nữ cũng ra ngoàiVân Khanh thả tay che lỗ tai hai đứa nhỏ ra, vừa rồi ba người đó nói về những chuyện không hay cho lắm.Mặc dù Mười bốn không nghe rõ ràng là chuyện gì, tuy nhiên nghe thấy nhắc đến Lão Lục thì cô bé ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiểu Vân Vân với ánh mắt lo lắng.Nhìn thấy vẻ mặt của cô vẫn rất lạnh nhạt, Mười Bốn bĩu môi, hai đứa nhóc đột nhiên ngoan ngoãn để mặc Vân Khanh dắt lên xe.Vân Khanh đưa hai đứa nhóc quay lại trường mẫu giáo, dọc đường đi cô cũng không nói chuyện.Cô đứng bên ngoài cửa lớp vẫy tay với hai đứa nhóc xong lại nhận được điện thoại của Hạ Thủy Thủy.Mười bốn thò đầu ra nhìn về phía xa rồi thu hồi lại tầm mắt, “Xong rồi, Tiểu Vân Vân đau lòng kìa Cát Cát.”“Hả, tại sao Tiểu Vân Vân của anh lại đau lòng?”Mười bốn liếc mắt về phía cậu bé rồi nói, “Anh đúng là đồ ngốc, tại Lão Lục chứ còn ai vào đây nữa, Lão Lục không đáng tin cậy, lúc nãy mấy người phụ nữ ở trong thang máy thích cha rồi nói chuyện với nhau, bị Tiểu Vân Vân nghe thấy. Chúng ta có nên gọi điện thoại nhắc nhở Lão Lục một chút không nhỉ?”……Vân Khanh lái xe thẳng đến quán Bar đối diện bệnh viên Bắc Nhân.Hạ Thủy Thủy và Tô Gia Ngọc cùng đi vào, “Tớ nói là gặp mặt mà sao gần đây cậu toàn đến quán Bar thế? Nhìn sắc mặt của cậu này, có chuyện gì vậy?”