“Tiểu Vân Vân, bây giờ dì dẫn bọn con đến công ty của Lão Lục đi. Giáo viên giao bài tập, đọc thuộc lòng hai bài văn, sau khi đọc thuộc lòng thì bảo phụ huynh ký tên.” Mười Bốn nói.Vân Khanh không muốn đến công ty của người kia một chút nào, "Dì kí cho bọn con là được rồi, chúng ta trực tiếp về Dự Viên nhé."“Không được đâu, vẫn luôn là tên của Lão Lục, giáo viên đều biết tụi con đnag sống trong gia đình đơn thân, sống với bố.” Mười Bốn nói một cách nghiêm túc.Vân Khanh cũng hết cách.Lái xe đưa hai đứa nhóc đến tập đoàn Thịnh Thế.Đây là lần đầu tiên cô đến công ty của anh, tòa nhà cao chọc trời 55 tầng sừng sững, hiện lên hình chóp tâm giác cao vút lên tận mây, toàn bộ được làm bằng thép và thủy tinh, khí thế kinh người lại uy nghi.Quả nhiên tòa nhà làm việc của những người có tiền đều hoành tráng và cao quý như vậy.Đúng thật là đè cái phòng khám hai tầng của cô xuống vũng bùng.Vân Khanh dắt hai đưa nhóc chậm rãi bước vào, ngược lại khí thế của cô cũng không thua kém gì nhữung tinh anh lạnh lùng này.Tại quầy lễ tân, báo tên của mình, các cô thư ký cười tươi tắn nói: "Thì ra là thiếu gia và tiểu thư, để tôi thông báo một chút."Vẫn cần phải thông báo, Mười Ba biết cái quy tắc này, ưỡn ngựuc đứng thẳng, còn nháy mắt với Vân Khanh.Vân Khanh đưa ngón tay OK."Lục tổng vừa họp xong, cho phép thiếu gia và tiểu thư lên, mời sang bên này.""À đúng rồi, Tiểu Vân Vân, chúng ta đi thang máy dành riêng cho chủ tịch đi. Sau này khi bố về già, thang máy này sẽ là của con! Nếu như dì thích, ngày nào con cũng đưa dì đến đi có được không?"Vân Khanh cười cười, "Dì không phải trẻ con, cũng không thích đi thang máy, dì thấy Mười Ba rất thích đi thang máy."Cậu nhóc gãi đầu cười hì hì.Thư ký dẫn đường không kiềm chế được đưa mắt đánh giá Vân Khanh, một người phụ nữ xinh đẹp, khí chất cũng tốt, có quan hệ gì với Lục Tổng vậy nhỉ?Vừa rồi cô ta có báo là có một người phụ nữ đi cùng thì Lục Tổng dứt khoát cho phép đi lên.Đến tầng 55 thì cửa thang máy mở ra, không gian cực kỳ yên tĩnh và rộng rãi.Vân Khanh khó chút khó thỏe, nhưng bọn trẻ lại rất tốt, quen đường quen nẻo đi bộ đến văn phòng chủ tịch.Bên ngoài văn phòng chủ tịch là văn phòng thư ký, bố trí chặt chẽ, bầu không khí nghiêm túc, đến nỗi một cây kim rơi thôi cũng có thể nghe thấy.Đôi giày đế thấp của Vân Khanh phát ra âm thanh lanh lảnh, cô hiếm khi có cơ hội đến một nơi như vậy, hiểu biết của cô đối với Lục Mặc Trầm lại tăng thêm một bậc.Hình như vừa mới ngồi vững, quả thực anh là chủ tịch uy danh của một tập đoàn đa quốc gia.Trong trận chiến này, người bình thường khi thấy sẽ sợ hãi.A Quan mở cửa văn phòng chủ tịch, mấy đứa nhỏ hớn hở chạy vào, gọi bố.Phía sau chiếc bàn giám đốc cao ngất, chỉ nhìn thấy người đàn ông với gò má sắc bén, hơi cau mày phê duyệt tài liệu, cổ tay áo sơ mi trắng được cài cúc nghiêm ngặt, cà vạt cũng vô cùng tỉ mỉ.Đàn ông làm việc nghiêm túc thực sự rất hấp dẫn.Bọn nhỏ đều đã quen, nhàm chán bò lên ghế sofa bằng da thật, Vân Khanh tuy rằng có chút mất tự nhiên, nhưng cô che giấu rất tốt, im lặng không lên tiếng chọn một chỗ để đứng.Không gian rộng lớn và yên tĩnh, bọn trẻ không dám làm ồn, cho đến khi anh nhíu mày đóng tài liệu lại, ném sang một bên.A Quan thấp giọng nhắc nhở, nói là bọn họ đã đến.Lục Mặc Trầm ngước mắt, giật giật cà vạt, "Ăn cơm chưa?"Anh hỏi mấy đứa nhóc.Vân Khanh đáp: "Trước khi tới đây đã ăn cơm rồi, hai đứa có chuyện muốn tìm anh."Anh chỉ liếc cô một cái, không để ý đến cô, ấn điện thoại nội bộ, "Mang bữa trưa cho tôi."Ngay sau đó cửa văn phòng được gõ và một nữ thư ký mang chiếc hộp vào, “Lục tổng."Đặt hộp cơm lên bàn, Vân Khanh đang ngạc nhiên khi anh đường đường là một chủ tịch thế mà lại đi ăn cơm hộp. Nhìn kỹ hơn, đó không phải là hộp gỗ dành riêng cho đồ ăn trưa đóng hộp, đó là một hộp cơm màu trắng nhạt, rất tinh tế, chia thành ba tầng.Lục Mặc Trầm mở tầng một, Vân Khanh nhìn thấy hoa văn trên cơm, trứng rán hình trái tim, bên cạnh có trang trí vài trái cà chua bi.Cô thấy vậy thì ánh mắt hơi chìm xuống, hộp cơm của quán nào lại được bày trí có tâm như vậy, trùng hợp trứng hay là yêu mến?Cô quay đầu nhìn về phía cửa, nữ thư ký vừa mới rời đi để lại một bóng lưng duyên dáng.Nhìn thấy Lục Mặc Trầm ăn không hề biến sắc, trong lòng Vân Khanh khẽ rơi xuống, không nói ra được mùi vị, giống như hơi buồn sầu, chưa kịp suy nghĩ trước khi hành động thì cô đã đi tới, cầm một đôi đũa khác lên gặp quả trứng mà Lục Mặc Trầm đang gắp bỏ vào trong cái hộp rỗng.Người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt đen nhánh nhìn cô, cau mày.