“Em uống nhầm thuốc đúng không? Còn dám cho mình làm đúng? Chẳng lẽ em không biết mình là người phụ nữ của ai sao?” Lục Mặc Trầm ôm eo cô, nhấc cô để lên người mình, cho cô đối diện tầm mắt anh, “Ông đây nói nhiều như vậy, em cho là phù du à?’Mũi anh tỳ lên mặt cô, làm mũi cô có hơi đau. Cô rũ mắt xuống, “Anh nói mà cứ như ra lệnh, tính khí thất thường, ai biết cái nào thật cái nào giả? Huống chi tất cả anh đều cho mình là trung tâm, cho nên tôi không thể tin những lời anh nói là thật được?”“Em ngứa mông đúng không?” Anh híp mắt đầy nguy hiểm, vỗ mạnh một cái, “Phải coi trọng hết những lời tôi nói, nhớ rõ không hử?”Cô không đồng ý.“Tôi giải thích quan hệ giữa tôi với em là vì muốn xác định mọi chuyện cùng em, em còn dám xem lời tôi nói là gió thoảng bên tai lần nữa xem?” Nói xong anh vén váy cô lên, vỗ mạnh.Vân Khanh khẽ la lên.Lái xe luôn nhìn phía trước, chợt trượt tay lái.Chiếc xe rít mạnh.Anh nhìn về phía trước, vươn tay ấn nút, vách ngăn của xe trượt xuống.Anh vuốt ve làn da cô dọc theo mép quần. Bàn tay thô ráp vân vê khiến cho cô cảm giác mê mẩn. Anh nói nhỏ vào tai cô, hơi thở cũng nóng dần, “Mỗi khi nghĩ đến em lén đi xem mắt sau lưng tôi, thì tôi lại muốn giết em. Nếu hôm nay tôi không phát hiện, thì chắc em sẽ tìm một người hợp tính rồi kết hôn đúng không? Hay là tìm Tần Luật?Anh không thể hết ghen được.Vân Khanh chắc nịch, “Tôi cảm thấy tôi nói đúng, quan hệ giữa hai chúng ta, đều là do ý của mình anh, còn tôi thì tôi không muốn...!”“Sao?” Anh hừ trong mũi, khiến cô hơi co người lại như một chút mèo con.Hơi thở của anh nặng nề, khuôn mặt vặn vẹo, “Nghĩ cho kĩ rồi hãy nói!”Áp lực trong không khí quá căng thẳng, cô đỏ mặt nhìn anh ôm mình, vén váy cô lên, chuyển vị trí, muốn cố định cô xuống một chỗ. Cô vội vàng phản kháng, “Anh đừng hở một chút lại... Anh chỉ biết dùng thủ đoạn để kiểm soát mọi chuyện thôi! Lục Mặc Trầm! Á...anh!”Cô bị nhấn thẳng xuống.Đau!Cô siết chặt cổ áo anh, chân mày nhíu chặt, bị anh đẩy mặt qua, hôn lên cằm cô.Lục Mặc Trầm không nói gì, ánh mắt đen thẳm, bàn tay giữ chặt lấy eo cô.Vân Khanh tức nhưng không làm gì được, cô mắng, “Tôi không muốn làm với anh, anh là tên khốn đáng ghét, không biết dịu dàng một chút à? Quyến rũ, quyền lực làm gì? Không phải cô gái nào cũng ham mê anh đâu? Tôi muốn làm kiểu ôn hòa như nước ấy, kiểu hai người tâm ý cùng với nhau ấy! Tôi không muốn..mệt quá, không muốn làm nữa!...Muốn hai người giúp nhau khi hoạn nạn. Anh không thể cho tôi những điều đó!“Những gì tôi nói với đàn anh là thật, tôi và anh không hợp, yêu đương cũng không hợp!”Trong lòng thì lạnh lẽo, nhưng cả người thì rừng rực lửa. Anh nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, “có hợp hay không, chẳng phải em biết từ lâu rồi sao?”Anh ấn tấm ngăn, ra lệnh cho tài xế đi vào vành đai giao thông Bắc thành phố.Vân Thanh không hiểu anh định làm gì ở đó, trên đường đi anh im lặng, siết chặt mười ngón tay cô, thong thả hôn.Nhưng sau khi đi đến đó, cứ cách đó ba mét sẽ có một gờ giảm tốc, lúc này Vân Khanh hiểu ra ý đồ xấu xa của cái tên khốn này.Trong nửa đêm đó, anh sai tài xế lái xe vòng lại khi gờ giảm tốc thêm lần nữa. Còn anh vẫn ngồi im trên ghế, cao ngạo như một vị vua, không muốn làm gì, chỉ ngồi im ôm cô,Mãi cho đến khi cô khóc cầu xin anh hồi lâu, khóc lóc khẳng định mấy lời cô nói lúc nãy là sai, anh mới cho tài xế lái xe trở về.Anh đưa cô về Dự viên.Cả người như con cá nhỏ bị mất nước, Trời tháng tư, mà mồ hôi ướt dẫm người. Anh nhờ dì mở đầy nước, rồi thả cô vào bồn tắm rửa sạch sẽ.Bế cô đi vào trong phòng bọn trẻ, thả nhẹ cô xuống cạnh mấy đứa nhỏ. Cô tròn mắt nhìn anh, mím môi đầy quạu quọ.Anh khẽ mỉm cười, quấn chăn kín người cô.Đút một tay vào túi, quay về phòng rồi đi tắm nước lạnh,Cách này cứ như cực hình, cứ đến gần thì đâu lại vào đấy.Cả đêm mài cô đến mòn nát người, để cho cô cầu mà không được, nghĩ cũng biết cô tức anh đến cỡ nào.Với phụ nữ như cô, không trị không được!...Đêm khuya thanh vắng, Vân Khanh không ngủ, vì cả người cô...Cô xấu hổ, nhưng cả người cô bứt rứt không thoải mái.Lại nhớ tới cái tên đó tệ đến không tệ hơn.Mơ màng...cảm giác cả đêm anh đi đâu đó, không về?