Vân Khanh dẫn theo hai đứa trẻ đi theo hành trình du lịch đã định sẵn, trước tiên là đến núi Đại Quan xem cá koi, sau đó lại đến vườn hoa xem hoạt động lấy mật ong và ủ rượu.Hơn mười một giờ, tài xế lái xe trở lại thành phố, đến một nhà hàng.Lục Mặc Trầm bảo thư kí Tống đặt bàn trước, một phòng riêng được trang trí rất đẹp mắt, có hồ cá, còn cả vòng xoay ngựa gỗ.Vân Khanh chơi cùng hai đứa trẻ một chút, trẻ con có mới nới cũ, chơi một lúc đã chán, đòi lên sân thượng chơi trượt nước.Cũng may là trong túi quần áo của hai đứa trẻ có chuẩn bị hết, Vân Khanh nhanh chóng lấy đồ bơi và kính bơi cho hai đứa.Hai bánh bao nhỏ nhanh chóng nhảy xuống nước.Còn cô đứng trên bờ, mồ hôi nhễ nhại.Chơi cùng trẻ con đúng là mệt muốn đi tong cái mạng già.Mới chỉ một buổi sáng mà cô đã có cảm giác như vậy."Tiểu Vân Vân, mau chụp cho con và Cát Cát một tấm ảnh thật đẹp, con muốn đăng lên INS!""INS? Con mà cũng có INS à?" Vân Khanh bất ngờ, bọn trẻ bây giờ đều tiếp xúc với mạng xã hội sớm như vậy sao?Thập Tứ tự hào nhếch cái mông nhỏ, tạo dáng pose, sau đó nói cho Vân Khanh một tin tức bùng nổ hơi: "Không chỉ có, mà chúng con còn có hai trăm nghìn người hâm mộ, lợi hại chứ!""..." Một mũi tên bắn trúng người phụ nữ trung niên 9X."Dì nhanh nhanh chụp cho con đi, phải chọn góc đẹp, để chân dài ra, yêu dì!"Vân Khanh bật cười: "Được rồi, dì sẽ chụp đôi chân ngắn ngủn 20cm của con thành một mét..."Cô giơ điện thoại lên, chụp được vài tấm thì điện thoại báo có cuộc gọi đến.Vân Khanh tháo kính râm xuống, vừa bất đắc dĩ nhìn hai đứa trẻ vừa nghe máy: "Cha, cha có gì dặn dò ạ?"Vân Thừa Thư tức giận: "Cho con nửa tiếng, lập tức về nhà cho tra. Hôm nay nghỉ phép mà cũng không về nhà, con muốn làm phản à?""Con không phải là nói với cha là đến chơi với con của Gia Ngọc sao, con..." Vân Khanh chột dạ nói nửa câu, Vân Thừa Thư lập tức ngắt lời: "Lúc sáng cha đi lấy thuốc gặp Tô Gia Ngọc, cha hỏi thăm sức khỏe của Tiểu Đào Tử một chút, Gia Ngọc nói đã đưa con bé đến nhà bà ngoại rồi. Vân Khanh, con muốn chọc giận cha có đúng không? Khụ khụ...""Cha, cha đừng tức giận...""Buổi chiều còn có buổi xem mắt, con không muốn đi cũng phải đi! Chỉ còn hai mươi tám phút thôi, nếu con không về thì đến nhà xác gặp cha.""..." Uy hiếp trắng trợn.Vân Khanh khẽ chu môi, phiền não ôm đầu.Vừa cúi đầu một cái thì hai bánh bao nhỏ đã trở lại cạnh cô, Thập Tam hỏi: "Tiểu Vân Vân, ai gọi điện làm dì không vui thế?""Cha dì.""Cha chúng ta? Cha chúng ta tìm dì có chuyện gì thế?" Thập Tam hỏi tiếp.Vân Khanh tự động không để ý đến cái xưng hô nực cười của cậu bé, vô lực nhìn bọn họ: "Tiểu bảo bối, chiều nay... có lẽ dì phải đi.""Có chuyện gì thế ạ?" Thập Tứ xụ mặt xuống."Người cha độc đoán của dì muốn bắt dì lập gia đình.""Dì không nói với cha chúng ta sao? Sau này lớn lên con muốn lấy dì làm vợ!" Thập Tam bất mãn.Vân Khanh:...Không trả lời được chất vấn này.Sau khi cho hai đứa trẻ tắm rửa xong, Vân Khanh đưa hai đứa xuống dưới.Vừa đến tầng 5 đã đụng mặt một người.Vân Khanh sửng sốt, sau đó thản nhiên bình tĩnh đứng lui sang một bên.Nhưng Cố Trạm Vũ lại dừng bước, một thân tây trang. Nhìn thấy cô dắt hai tay hai đứa trẻ, ánh mắt anh ta khẽ thay đổi, giống như một con sóng lớn bỗng nhiên cuộn trào, không thể bình tĩnh lại. Anh ta ngạc nhiên nhìn cô, đứng chặn lối đi, gắt gao hỏi: "Khanh Khanh, em và hai đứa trẻ này... Em dẫn theo hai đứa trẻ này?"Vân Khanh không hiểu cơn bão trong mắt Cố Trạm Vũ, cũng không biết anh ta nói thế là có ý gì.Cô tưởng là anh ta đang châm chọc cô dẫn theo hai đứa con của Lục Mặc Trầm.