Cục trưởng cười trêu, liên tục nói: "Ngài Lục vô cùng bận rộn, loại chuyện như này sao ngài không gọi điện thoại? Không cần ngài tự mình đi một chuyến vậy đâu.""Tôi cũng không tình nguyện chạy tới đâu." Anh hờ hững lên tiếng lướt nhẹ qua Vân Khanh, dáng người thẳng tắp vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng, được mọi người vây quanh hộ tống ra ngoài.Dù là liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn tới Vân Khanh.Trên mặt Vân Khanh lướt qua mùi thơm bạc hà nhẹ, trong lúc ấy cô không nói rõ được cảm giác mất mát của mình ra sao.Thẳng cho tới khi bóng lưng của anh biến mất, đột nhiên cô mới nhớ tới câu nói trước đó của nhân viên cảnh sát: "Người nhà của người bị hại vừa tới."Vân Khanh quay đầu, hỏi nhân viên cảnh sát bên cạnh: "Vừa rồi cô gái đi kia đi cùng em trai tôi, có phải là sự việc đặc biệt gì không?"Vân Khanh lập tức đi khoa cấp cứu tìm Tô Gia Ngọc, nhưng lại nhớ tới hai ngày nay cô ấy đã rời khỏi nhà.Hạ Thủy Thủy an ủi cô: “Cậu đừng sốt ruột quá, ngày mai là Gia Ngọc về rồi.”...Buổi chiều ngày hôm sau, từ phòng khám bệnh đi ra Vân Khanh nhận được tin nhắn của Tô Gia Ngọc, nói cô đi tới nhà trẻ của Tô Đào rồi gặp.Trên đường bị kẹt xe nên khi tới nơi, nhà trẻ đã ra về.“Dì Khanh Khanh!” giọng nói rõ to của Tô Đào truyền tới.Vân Khanh dừng xe xong, liều lĩnh chạy tới trong mưa nhỏ, vừa muốn hỏi “Mẹ cháu đâu?” thì bên cạnh đã vang lên giọng nói ngạc nhiên của trẻ con: “Dì Phiêu Phiêu!”Vân Khanh nghe tiếng thì quay đầu sang, thấy phía sau giá đựng cặp sách của Tô Đào là một cục màu vàng nhạt chui ra.Cô bé xinh đẹp đáng yêu lộ ra gương mặt tươi cười, nhiệt tình nhảy nhót đi tới dường như là bổ nhào tới trong ngực Vân Khanh: “Thật là khéo! Thật là khéo mà!”Vân Khanh đỡ được cô bé, sau khi bình tĩnh lại từ sững sờ thì khóe miệng cũng ngoài ý muốn cong lên: “Bánh bao sữa?”Cô bé Mười Bốn hình như không hài lòng lắm với xưng hô này nên chu miệng nhỏ: “Tên của cháu là Lục Phương Trạch nha, còn có rất nhiều tên gọi khác như mười bốn, tiểu Phương, Phương mập, tiểu đề cử... Nhưng con thích nhất là Lục Mười Bốn, rất khí phách đúng không ạ?”“Nha đầu xấu xa.” Tô Đào xen vào, hào phóng giới thiệu: “Dù Khanh Khanh, đây chính là cái cái người mà con nói, cô chủ có rất nhiều tiền đấy ạ, cậu ấy là Mười Bốn! Gần đây cậu tới chúng cháu học! Mười Bốn đây là dì của mình không phải của cậu nha!”“Phải có phần tớ chứ! Tô Đào cậu không được nhỏ mọn như vậy....”Hai chú bướm nhỏ lại sắp cãi nhau, Vân Khanh thấy vậy đành lắc đầu ra tay đỡ lấy.Tô Gia Ngọc mang theo hai ly kem ô mai tươi về: “Tô Đào con lại muốn mẹ phải giải quyết đúng không?”Tô Đào rất sợ mẹ, trong nháy mắt đã thu lại móng mèo, Tô Gia Ngọc xoay người muốn đưa ly kem tươi cho Mười Bốn: “Tiểu Điềm Điềm, sau này cháu ít quả Đào nhà cô ăn đồ ngọt đi, răng của con bé đã không đẹp mắt rồi.”Nói xong thì ngẩng đầu lên nói với Vân Khanh: “Chuyện kia của cậu...”Đột nhiên Tô Gia Ngọc cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhìn Vân Khanh một lát rồi cúi đầu, nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ đáng yêu đang ăn kem.“Sao vậy?” Vân Khanh vẻ mặt mờ mịt.Tô Gia Ngọc cau mày, đi xa một chút để nhìn thử một lớn một nhỏ kia, bỗng nhiên dưới đáy lòng cô ấy có loại cảm giác kỳ lạ chợt lóe lên.Nhưng cô ấy nhanh chóng bác bỏ nó, sao có thể chứ? Nhưng năm gần đây bên cạnh Vân Khanh ngay cả một người đàn ông cũng không có.Dù sao trên đời người giống nhau cũng nhiều...Cô ấy để hai cô bé con ăn ở một bên.“Tôi hôm qua sau khi cậu gọi điện thoại cho tớ, tớ đã gọi cho anh họ tớ, anh ấy là tiểu đội trưởng đội hình sự, nhưng không có được phái đi lo bản án của em trai cậu nên quyền hạn không lớn, chỉ có thể đồng ý với tớ, khi đi làm sẽ nghĩ cách lấy được kết quả dấu vân tay, có gì ngày mai sẽ cho cậu kết quả chắc chắn hơn.”Vân Khanh không còn cách nào khác đành gật đầu.Vì sao phải sốt ruột lấy kết quả kia tới vậy? Là vì muốn có chuẩn bị sớm nhất, nếu không may thật sự chỉ có dấu vân tay của Vân Dật, Vân Khanh sẽ phải đi tới dự định xấu nhất là chuẩn bị tiền.Còn theo phâp luật là ngồi tù không thể nói gì hơn.“Vụ án này anh họ tớ nói điểm quan trọng nhất chính là cô bé kia, sao cậu không tìm tới để hỏi rõ?”“Tớ không tìm thấy Lục Tây Tây, buổi sáng thì cô bé đi học nhưng nói xin nghỉ bệnh.”“Vậy người cặn bã bị đả thương người kia là ai?”Vân Khanh cúi đầu: “Nghe cảnh sát nói là nhà họ Trình vô cùng khó đối phó, tớ chuẩn bị ngày mai đi xem một chút.”Tô gia Ngọc nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô: “Thật ra cậu cũng biết rõ, nhà họ Trình không phải nhà họ Lục, nghe nói Lục Tây Tây là người nhà họ Lục... Khanh Khanh, ngài Lục nào đó là bệnh nhận của cậu á, họ có phải là người một nhà không?”Đúng vậy. Thành phố S có mấy người nhà họ Lục khi nói ra làm người ta sợ mất mật cơ chứ, chắc chắn chỉ có một cái.“Nếu như là người một nhà, vậy dễ làm rồi, Khanh Khanh, cậu cứ đi tìm ngài Lục kia đi!”Tô Gia Ngọc cũng không biết những chuyện kia giữa Vân Khanh và Lục Mặc Trầm, chuyện tình xấu hổ như vậy Vân Khanh cũng không có nói cho bạn thân mình biết.Ánh mắt và trong lòng của cô đều rối bời, có loại ý nghĩ muốn liều mạng bắt lấy cọng dây leo kia nhưng dây leo kia lại là kịch độc, tuyệt đối không thể dính vào.Cô hơi quay đầu nhìn lại, Mười Bốn và Tô Đào đang sung sướng ăn kem, cậu một tiếng tớ một miếng làm cho Vân Khanh cũng cười ngọt ngào theo.Vân Khanh chuyển tầm mắt, vẫy vẫy tay với hai cô bé.Cô nhóc con mừng rỡ bay lại: “Không nghĩ nhanh như lại gặp được dì, con vô cùng vui ạ! Dì cũng ăn một miếng đi.”Vân Khanh cười cắn một miếng nhìn cây kem bị ăn hơn phân nửa cô đoạt cây kem trong tay cô bé: “Thời tiết lạnh, ăn nhiều dễ bị cảm, thân thể của con không tốt như người bình thường đâu.”Lần trước khi cô bé bị sốc thì Vân Khanh cũng nhìn ra.“Cái này còn không phải tại trong bụng của Mẹ con sao, Cát Cát nhẫn tâm cướp dinh dưỡng của con! Mười Bốn rất uất ức mà, dì nhanh an ủi con đi, an ủi con đi.”.Ngón tay của cô bé chỉ vào mái tóc mềm mại của mình: “Ông già nhà con lúc nào cũng chọc con, cứ như vậy sờ sờ đầu con nói muốn vuốt lông.”“...” Vân Khanh bị sự đáng yêu của cô bé đâm trúng rồi, cô cười thuận tay vuốt xuống, lại hỏi: “Đúng rồi, sao không thấy người nhà cháu tới đón cháu?”Cô nhóc quay đầu cười tủm tỉm nhìn cô: “Dì muốn hỏi ông gìa Lục sao ạ?”Cô bé này quá thông minh...“Ông Lục phụ trách đón con tan học sao?”“Ông ấy không đâu! Cả ngày không bận việc thì chính là tán gái, phiền chết ông ấy! Tuổi lớn cũng sẽ không cua, không biết sao cứ phải đổi bạn gái liên tục.”“...” Khụ khụ, nguyên nhân cụ thể được nói ra làm cho Vân Khanh không nói ra lời.