“Ông biết chân tướng là gì à?” Lục Mặc Trầm khẽ cười.Phó viện trưởng Cao cau mày.Lục Mặc Trầm nhấp một ngụm trà với giọng nói du dương, "Tôi không phải là người nhiều chuyện, cho nên tôi sẽ không nói bất cứ điều gì, tránh phải mang danh bắt nạt phụ nữ. Tôi không thừa nhận mình chơi đùa ngoại tình, vì đối phương cũng không thừa nhận mà, có phải không Quý Chỉ Nhã?"Ánh mắt giống như một thanh kiếm sắc bén nhất, lạnh lẽo âm trầm đáng sợ, trái tim Quý Chỉ Nhã trống rỗng theo bản năng.Về khí thế, chỉ cần Lục Mặc Trầm bỏ ra khoảng một phần thì Quý Chỉ Nhã đã không đấu nổi rồi.Mấy ngày nay Quý Chỉ Nhã cũng rất tò mò, cô ta tung ra từng cái một tất cả chứng cứ để phá anh, nhưng rốt cuộc Lục Mặc Trầm có ý gì vậy?Bọn họ ly hôn không xâu xé nhau vô cùng khó coi, vạch trần lẫn nhau như các cặp vợ chồng khác, đến bây giờ anh vẫn chưa tung ra chuyện của cô ta và Cố Trạm Vũ.Sau đó Quý Chỉ Nhã nghĩ lại, hừ, mỗi lần cô ta và Cố Trạm Vũ gặp mặt riêng đều vô cùng kín kẽ, cho dù Lục Mặc Trầm có biết thì có lẽ cũng không có bằng chứng.Nhưng bên cô ta có rất nhiều bằng chứng vô cùng hay ho!Lục Mặc Trầm không bớt phóng túng tằng tịu với Vân Khanh lại, cô muốn lấy chứng cứ rồi sử dụng những mánh khóe đặc biệt là được rồi.Quý Chỉ Nhã tức giận nói: "Bản thân anh không sạch sẽ đi đâu cũng có nhân tình, đến lúc gần ly hôn lại còn cắn ngược lại tôi, muốn sỉ nhục tôi? Tôi không ngoại tình, tôi trung thành với hôn nhân! Xem ra không cần phải phí lời nữa, cứu vãn gì cũng không thể cứu vẫn được bản chất con người, hãy để tôi cho các vị ngồi ở đây xem bằng chứng chân thật nhất vậy! Bản thân Lục Mặc Trầm anh đã làm những việc bẩn thỉu vi phạm luân thường đạo lý gì thì anh cũng đã biết, đợi lát nữa bị vả mặt cũng đừng quá khó xem.”Mọi người đều cùng nhau nín thở.Sắc mặt ông cụ hơi thay đổi, "Chỉ Nhã, con còn có chứng cứ sao?""Đương nhiên rồi bố, con vốn không muốn lấy chứng cứ này ra. Con đã suy nghĩ rất lâu, nhưng con trai bố thật sự bắt nạt người quá đáng.” Quý Chỉ Nhã rơi nước mắt cầm lấy túi. .Vẻ mặt Quý Vân Đình lạnh lùng, ông ta nhìn nhìn Lục Mặc Trầm thờ ơ rồi nhìn về phía ông cụ lục, "Đương nhiên phải tung ra bằng chứng rồi. Ông cụ Lục cũng đừng ngăn Chỉ Nhã công khai, nếu Lục Mặc Trầm đã làm ra những điều đó, tôi cũng muốn xem rốt cuộc cậu ta đã làm ra chuyện trái ngược với luân thường đạo lí gì?”Mấy chữ trái với luân thường đạo lý đã khiến Lục Phẩm Viện sợ chết khiếp.Có ý gì vậy chứ?Nhìn khuôn mặt của Quý Chỉ Nhã, có vẻ như cô ta đã nắm được chứng cứ không thể cứu vãn rồi ư?Cô lo lắng nhìn anh trai, "Mặc Trầm, anh để em ra ngoài một chút!"Vẻ mặt Lục Mặc Trầm không thay đổi, gần như có thể thấy được mỗi một chút biểu cảm trên khuôn mặt, đặc biệt lúc cười lên lại vô cùng thâm hiểm, Lục Phẩm Viện nhẹ nhàng lắc đầu rồi nghiêng đầu uống trà.Rất bình tĩnh.Bình tĩnh đến mức khiến Lục Nhu Hi cảm thấy có gì đó không ổn?Nhưng mà ban đầu Lục Nhu Hi đến đây để xem kịch vui, tận dụng triệt để tình hình để châm thêm chút lửa, ai cao ai thấp thì cũng sẽ là một vở kịch vui.Việc ly hôn của con trai bà trước đây đã khiến bà ta thất thế ở chỗ của ông cụ.Đối với bà ta mà nói, bây giờ cho dù phát triển thế nào cũng đều có thể lật ngược ván cờ!Quý Chỉ Nhã lấy cuộn băng ghi hình được gói kín ở đáy túi ra và đưa cho ông cụ Lục, "Trong này là bằng chứng về những đạo đức đồi bại và ghê tởm nhất của Lục Mặc Trầm, con tin sau khi ông xem xong sẽ cảm thấy vô cùng thất vọng khi có một đứa con trai như vậy, mọi người xem xong cũng sẽ tự có phán đoán của mình, mong Lục gia sẽ lấy lại công bằng và mọt lời giải thích thích đáng cho con! "Quý Chỉ Nhã giơ hai tay đưa nó qua.Lục Mặc Trầm cười xùy, vẻ mặt âm trầm lạnh lùng lại rất bình tĩnh, "Thật muốn buông chiếu sao? Đã nghĩ kĩ rồi chứ?"Anh hỏi như vậy khiến Quý Chỉ Nhã nghe thấy cũng cảm thấy hơi sơ, nhưng cô ta không có thời gian để nghĩ nhiều, thời ơ ngàn năm có một, cô ra đều làm theo chỉ thị của mẹ mình.