Nhìn ngó xung quanh, Lục Mặc Trầm không ở đây, có lẽ anh chưa trở về.Vân Khanh vừa bước được hai bước,ngoài cửa truyền đến tiếng bánh xe lăn, cô nghiêng đầu nhìn, Cố Trạm Vũ đang đẩy Lục Nhu Hi vào.Trên gương mặt của hai người đều có vài phần phờ phạc vì thức đêm, Lục Nhu Hi thì tóc được búi gọn gàng, còn Cố Trạm Vũ bộ vest nhăn nhúm vài đường trên người.Vân Khanh nhìn một lượt rồi sụp mắt xuống, cũng không gọi Lục Nhu Hi.Cô bước đến, Cố Trạm Vũ xông lên, kéo cánh tay nhỏ bé của cô lại, đôi môi khô nứt động đậy, cúi người xuống nhìn cô, nhưng rồi lại không nói được gì.“ Bỏ tay ra.” Vân Khanh vô cảm nói.Thẩm Thanh Diệp đứng dậy, nhìn bằng đôi mắt sau cặp kính cười, “ Cố thiếu, trước mặt một người luật sư như tôi,xin mời anh có một sự tôn trọng nhất định với vợ của anh.”Cố Trạm Vũ kinh sợ nhìn Thẩm Thanh Diệp, nén giọng nói lạnh lùng,” Tôi và vợ của tôi thì sao chứ, đến lượt anh quản chuyện thiên hạ sao? Anh tọc mạch quá rồi đấy, anh đang cùng ai tính kế, anh cho rằng tôi không biết hay sao? Quen biết đến bây giờ rồi còn vậy, đúng là khốn khiếp!”Thẩm Thanh Diệp cười khúc khích,” Cố thiếu đang sợ sao. Nhưng mà hôm nay, không có khẢ năng gì rồi.”Đổng tử mắt của Cố Trạm Vũ co lại, còn chưa kịp làm gì, trên lầu truyền đến tiếng bước chân chậm rãi nặng nề, cây gậy từ từ chống xuống.Ánh mắt của Lục Vũ Nhu đang nhìn Tiểu Đào, quay qua quay xe lăn tiến đến chân cấu thang,” Cha, chậm chậm thôi.”“ Nhanh hay chậm, tự tôi sẽ dìu cha.” Lục Phẩm Viện lớn giọng không nặng không nhẹ truyền đến.Khuôn mặt của Lục Nhu Hi căng ra, tại sao cái cây sào chết tiệt này cũng đến?Lục Phẩm Viện liếc nhìn gương mặt của ông cụ, ông cụ không để ý gì đến Lục Nhu Hi, điều này khiến cho Lục Phẩm Viện thoải mái hơn nhiều.Chị ấy hôm qua nhận được điện thoại của Lục Mặc Trầm, nói chị ấy sáng nay đừng đến công ty, quay lại nhà họ Lục một chuyến, cũng không nói có chuyện gì.Lúc đó Lục Phẩm Viện vẫn còn cảm thấy rất kỳ lạ, sáng sớm nay quay về nhà thì thấy một cặp mẹ con còn trẻ lạ lẫm ở trong nhà, chị ấy âm thầm đi theo hỏi quản gia đầu đuôi là thế nào, hỏi rõ rồi.Lục Nhu Hi lần này quay lại là do đứa con trai tốt đẹp của bà ta, đúng thật sự là tàn nhẫn.Cậu hai một bụng mưu mô. Có lẽ là tính toán cho chị ấy đến để xem náo nhiệt, tiện thể mượn gió quạt lửa, anh hiểu được tính cách của chị ấy.Lục Phẩm Viện nghĩ đến đây, hơi cong môi lên.Ánh mắt nhìn về phía đứa con rơi của Cố Trạm Vũ , rồi lại nhìn qua người phụ nữa kia. Rồi lại nhìn vợ của Cố Trạm Vũ.Ông cụ Lục ngồi vào nghế chính viện, Thẩm Thanh Diệp đứng dậy chào, cúi người lịch sự.Ông cụ Lục mím môi, ngón tây gầy gộc vẫy .