Khóa thắt lưng mở ra, người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô gái với ánh mắt xấu xa, “ Chắc chắn?”“ Chắc chắn.” Vân Khanh gãi gãi đầu, hiếu kỳ.Chiếc thắt lưng bị rút ra, ném vào chậu rửa mặt nạm đá hoa cương kêu cạch cạch.Lục Mặc Trầm duỗi tay ra, cơ bắp trên bả vai hiện ra rõ ràng, lực lưỡng, vô cùng đẹp và hoàn hảo.Anh ép cô lại tào thành một vòng trong nhỏ giữa cô và bức tường.Không khí dần dẫn loãng đi, không cần thêm gì cũng trở nên nóng bỏng.Ánh mắt Vân Khanh lóe lên, nhìn mấy cơ bắp hoàn hảo kia, giống như nhìn một miếng thịt ngon.Cô không kìm được mà nuốt nước miếng.Lục Mặc Trầm cong môi, ánh mắt càng ngày càng xấu xa, nói, “ Xem ra em rất muốn ăn tôi nhỉ.”Làm gì có, cái này rất khó ăn.Gương mặt nhỏ nhắn của Vân Khanh bị nước ấm dội vào, đôi môi nhợt nhạt, có một nhúm tóc dài bị nước dội chảy ra đằng trước, bết lên gương mặt cô, như thách thức tầm nhìn của cô.Người đàn ông nhìn chằm chằm, yết hầu động đậy, ngón tay dài khẽ mở khóa quần.Body sáu múi của người đàn ông hoàn toàn lộ ra.Ánh mắt của Vân Khanh dõi theo từng hành động của anh, đứng lại ở cơ bụng của anh, ánh mắt trở nên đen tối và tập trung.Vứt chiếc quần tây qua một bên, anh dùng giọng nói kèm theo nụ cười gian, “ Nhìn đi, làm quen lại một lần nữa đi nào.”Vân Khanh nhìn xong,có một sự đánh giá mơ hồ, “ Không tệ, rất cân đối.”“…..”Lông mày của người đàn ông nhướn lên, chỉ vào phía dưới cơ bụng, “ Ai bảo em nhìn cơ bụng hả?”Làm cả nửa ngày, em rốt cuộc có biết đâu là trọng điểm không vậy?Lục Mặc Trầm nhìn cô say đến ngơ người, ấn cô xuống trừng phạt, bao trùm lên cả người cô, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên làm da eo mềm mại của cô, đùa giỡn.Lòng bàn tay của anh rất nóng, rất to.Cơ thể của cô rất đẹp và hoàn hảo.Vân Khanh giật mình, tránh, tránh không được, mặt dần dần đỏ ửng lên.Cô lập tức cảm thấy sự cám dỗ nơi eo mình, từ từ cúi đầu, nhưng những giọt hơi nước mờ ảo khiến cô không nhìn rõ.“ Muốn xem?” Lục Mặc Trầm hư hỏng, bàn tay to lớn xoa bóp bầu ngực của cô, dỗ dành, “ Quỳ xuống đi, càng thuận tiện hơn đấy.”Nhưng mà nền nhà rất lạnh.Vân Khanh chớp chớp mắt, suy nghĩ một lúc, lắc đầu, “ Vậy tôi không xem nữa.”Lão tử đã biến hình thành công rồi, thế đéo nào cô lại không muốn xem?Đôi lông mày thanh tú của người đàn ông xìu xuống, trong chốc lát ánh mắt xấu xa bộc lộ ra, ngón tay cái của anh lướt nhẹ trên xương quai xanh của cô, ấn xuống, “ Không thể nói không xem là không xem, em ở phòng khách đã khui bao nhiêu chai rượu vang đắt đỏ của tôi, ở đây uống một ngụm, ở kia lại uống nửa ngụm, 7 chai bia nhập khẩu Đức trong tủ lạnh đều bị em uống sạch, tôi đã tổn hại bao nhiêu, em có nên bồi thường không, có còn lương tâm không vậy?”Vân Khanh nghĩ lại, cười, “ Đó là rượu của anh hả?”“ Không phải của tôi thì là của ai.” Lục Mặc Trầm đột nhiên nâng cằm của cô lên.