“ Một chuyến đi Mỹ, không ngừng có người theo dõi phía sau, công nghệ theo dõi cần được tăng cường lên, tóm lại, chuyến này đi cũng có thể coi là rất đáng.” Lục Mặc Trầm cười nói.Qúy Chỉ Nha giờ mới thấy có gì không đúng.Cái ngữ khí này của anh, nhẹ nhành đến mức làm cho người ta dựng hết tóc gáy lên.Anh nói đi chuyến này rất đáng? Là có ý gì?Qúy Chỉ Nhã từ từ nghĩ,sau đó trong lòng đánh trống,ngước đầu lên nhìn về phía anh.Lục Mặc Trầm cúi đầu nhìn rồi cười, “ Cô đoán xem, tôi đã biết được gì rồi?”Suy đoán, anh mãi mãi không để cho người khác đoán ra được.Nhưng ngày lúc này, trái tim của Qúy Chỉ Nhã như bị sét đánh, cô phản ứng lại.Chuyến đi Mỹ của anh không phải là đi nghỉ, cũng không phải là nhất thời đi, cho nên, anh mang theo Vân Khanh, có thể không phải là đi vụng trộm với Vân KhanhAnh đang suy luận.Anh chính là muốn thăm dò, thăm dò cô ta và mẹ cô ta,có vẻ như anh đang theo dõi họ một cách bí mật, có thể anh dựa vào bọn họ, xem phản ứng của bọn họ để tìm lại ký ức năm đó, đồng thời dựa vào phản ứng của bọn họ để đoán ra sự việc.Ví dụ, anh cố tình đến New York, có thể là để bọn họ ngồi không yên, cử người theo dõi, sau đó vạch mặt bọn họ.Lại ví dụ như,anh đưa Vân Khanh đến đại học Harvard, có thể lúc đó anh vẫn chưa nghi ngờ gì cả, nhưng bọn họ sợ sệt, để bù lại chỗ hổng năm đó, tìm một người phụ nữ da đen, bọn họ cảm thấy như vậy sẽ loại bỏ sự nghi ngờ của Lục Mặc Trầm, nhưng không ngờ được lại làm anh hoài nghi.Thật là….hỏng bét hết cả.Chuyến này, tất cả bí mật của bọn họ, chuyện chấn động năm đó, Lục Mặc Trầm có lẽ đã biết hết rồi.Lại thêm cả xét nghiệm huyết thống kia….Trong lòng Qúy Chỉ Nhã hoang mang vô cùng, Bạch Vũ Linh lúc này lại không có mặt, nghĩ kỹ lại, có phải anh cố ý nhân lúc không có Bạch Vũ linh ở đây mới đến đe dọa cô ta.Lục Mặc Trầm không vội, lấy một điếu thuốc khác trong hộpQúy Chỉ Nhã hơi run rẩy, nhìn thấy điếu thuốc mới châm là sợ hãi.Anh nhếc miệng, cưới một nụ cười xấu xa, chho tay vào túi quần quay người chuẩn bị rời đi.Chuông điện thoại reo lên, Lục Mặc Trầm liếc nhìn điện thoại rồi trả lời: “ Tư Thần, cậu nói đi.”“…….”“ Kết quả điều tra về vụ án lao động nhập cư có rồi? 6 7 ngày, cũng nên đến mức độ này rồi.” Giọng nói thấp dần, nhỏ dần theo tiếng chân rời đi.Sau ghế sofa, một bình pha lê rơi xuống đất.Lục Mặc Trầm không quay đầu nhìn, nếu như quay đầu, đó sẽ là một khuôn mặt đặc sắc.Khi nãy nhất định là anh cố ý nói ra.Qúy Chỉ Nhã nhìn bóng dáng người đàn ông khuất dần sau cánh cửa, cô ta suýt chút nữa là rơi xuống đất, vội lấy điện thoại, bấm nhầm số mấy lần, sau đó cũng gọi được, “ Mẹ, Lục Mặc Trầm ném một hòn đá chết hai con chim, anh ta điều tra lại chúng ta…. Mẹ biết không,