“Đây là muốn đi đâu vậy?” Dì Mi nhìn thấy cô từ trong phòng đi ra, chỉ cầm điện thoại, không mang túi gì cả, đã gần trưa.Vẻ mặt của Vân Khanh không tốt lắm, tâm trạng cũng không ổn, chỉ nói: "Ồ, ta có chuyện phải đến bệnh viện một chuyến."“Ăn rồi hẵng đi.” Vân Thừa Thư đang đọc báo nói.Vân Khanh đi tới tủ giày, cúi người đi nhanh giày vào, "Con không ăn đâu, tối nay con sẽ về ăn cơm."“Đứa nhỏ này.” Dì Mi bất đắc dĩ đóng cửa lại, “Vừa xuống máy bay chưa kịp chuyển múi giờ, làm việc bận rộn biết bao, anh Vân anh đừng giận, mấy đứa nhỏ đều như vậy cả…”Tiếng càu nhàu bị cánh cửa thang máy ngăn lại, Vân Khanh bước vào thang máy đi xuống lầu.Ba phòng cùng hai đại sảnh cách bệnh viện không xa, Vân Khanh lái xe đi tới.Đó là một hành trình tám phút lên đường và ba phút lái xe đến.Lúc xuống xe, trên bầu trời mây đen ùn ùn kéo đến, tuyết trên bồn hoa bên cạnh vẫn chưa tan, bị giẫm nát bẩn thỉu, phản chiếu toàn bộ trời đất u ám ngột ngạt.Lông mày và mắt phải của cô đột ngột nhảy lên.Dường như có một sợi dây đang quất chặt trái tim cô, cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt.Cô bước nhanh, trong tiềm thức cô cúi đầu, mở máy lần nữa xem ảnh chụp trong tin nhắn ... nhìn thật kĩ, ánh mắt lại rơi vào trên đó.Khi bước đến tòa khoa nhi, người ra vào tấp nập, ồn ào như có nhiều ruồi bay vò vè bên tai, làm xáo trộn suy nghĩ của cô.Có lẽ, trong vài phút này, chính cô cũng không biết mình đang nghĩ gì.Chạy tới lầu bốn, vượt qua cửa kính có hai chữ ‘nghiêm túc’, Vân Khanh nhàn nhạt dừng lại, thở dốc.Cô nhìn về phía cuối hành lang, Tô Gia Ngọc rút ra khăn giấy, cúi đầu lau mặt.Hạ Thủy Thủy đứng sang một bên, vẻ mặt nặng nề, đưa qua một chai nước.Vân Khanh đảo mắt qua, quét qua bọn họ, nhưng không có nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông đó.Vào khoảnh khắc đó, trái tim cô như nhảy giữa không trung, như lại từ từ rơi xuống, cô siết chặt lấy điện thoại của mình, nhẹ nhàng lên tiếng: "Gia Ngọc."Thựuc ra cô kêu rất khẽ, hành lang nhiều người như vậy, Tô Gia Ngọc là người nghe thấy đầu tiên.Cả người Tô Gia Ngọc hung hăng cứng lại, trong mắt Vân Khanh thấy cô ấy rất nhỏ nhắn, dáng người gầy gò làm hành động gì lộ ra rất rõ ràng.Chai nước đưa cho cô ấy rơi bịch xuống đất, nước bắn tung tóe khắp sàn.Vân Khanh cụp mắt xuống, tốc độ bước qua có chút nặng nề, nhưng cô vẫn bước nhanh tới.Mãi cho đến khi nước văng lên giày mình Hạ Thủy Thủy mới nhìn sang Tô Gia Ngọc, sau đó quay đầu nhanh hơn nhìn về hướng Tô Gia Ngọc đang hoảng sợ nhìn chằm chằm."Khanh...... Khanh Khanh," Giọng điệu Hạ Thủy Thủy không được tự nhiên, đôi lông mày hung hăng nhíu lại, bước nhanh về phía Vân Khanh, "Sao cậu lại ở tới đây? Không phải tớ nói ngày mai gặp nhau sao, cậu……"Vân Khanh không để ý đến Hạ Thủy Thủy, nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của Tô Gia Ngọc .Cô bước tới chỗ Tô Gia Ngọc, cười nghĩ ngợi, "Tớ muốn nói xem hai người có chuyện gì?Còn cậu, con gái bị bệnh mà lại không nói cho người mẹ nuôi này một tiếng, giấu diếm là có ý gì vậy hả?"Tô Gia Ngọc lùi lại, nhìn qua Hạ Thủy Thủy, cô ấy không biết Vân Khanh từ nước ngoài trở về sớm như vậy.Hạ Thủy Thủy không nói với cô ấy qua điện thoại.“Nói.” Vân Khanh lại nhẹ giọng nói.