Vân Khanh nghiêng đầu, cố gắng tránh né bàn tay thô ráp, cố gắng hét lên: "Cứu mạng, có ai không? Cứu tôi với.""Thật đáng thương." Người đàn ông râu quai nón cúi xuống, hai mắt sáng ngời: "Xinh đẹp như thế này, trước đây chúng ta nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, cứ như là tiên nữ vậy. Em gái, không có ai đến cứu em đâu, chờ đến khi bọn anh chơi em đủ rồi, bọn anh sẽ giết em, em không phải chịu đau khổ quá lâu đâu."Vân Khanh cố gắng giãy dụa, nhưng hai tay cô bị đè chặt trên mặt đất, không cách nào động đậy được.Đúng là vừa chạy khỏi miệng hổ đã chui vào hang sói.Lục Mặc Trầm không thể tìm thấy cô, đúng không?"Lục Mặc Trầm... Lục Mặc Trầm... Cứu tôi với..." Cô nhắm chặt mắt, không dám nhìn bàn tay thô ráp của người đàn ông đang vén áo mình lên.Xoẹt...Đột nhiên có một dòng điện chạy qua, mọi âm thanh bên kia biến mất.Quý Chỉ Nhã nhíu mày: "Có chuyện gì thế?"A Hải bấm mấy nút, sau đó điều chỉnh một chút, vẫn chỉ có tiếng điện xoẹt xoẹt: "Tiểu thư, chắc là mất tín hiệu, để tôi khắc phục lại."Ngoài sân là tiếng chó sủa ầm ĩ, gió thổi xuyên đồi núi.Một bóng đen từ cửa sắt tiền vào trong phòng, lóe ra như sấm sét, một luồng không khí khác lạ xuất hiện, dày đặc, nặng nề, lạnh như băng.Da đầu Vân Khanh tê dại.Người đàn ông kia còn chưa kịp nhấc vạt áo cô lên, cũng không bao giờ nhấc lên được nữa.Sau đó, bóng đen bao phủ trên người cô biến mất, không có bất cứ âm thanh nào.Vân Khanh chầm chậm mở đôi mắt đẫm lệ, đống lửa đã bị gió thổi tắt, cô không nhìn thấy rõ những gì trước mặt, tất cả hơi thở dơ bẩn của ba người đàn ông đều biến mất.Phảng phất trong không khí là mùi thuốc súng.Cô mờ mịt, cả người như chết lặng, sợ hãi đến mức không thể quay đầu, cũng không thể cử động được.Đến khoảng nửa phút sau, bên ngoài sân vang lên tiếng chó dữ cắn người, tiếng người đàn ông gào thét đứt quãng, giống như bóng ma lơ lửng trên núi.Còn có tiếng đánh nhau.Trong đầu cô rối bời, có thứ gì đó xẹt qua, cô khó khăn nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cánh cửa khép hờ.Ánh trăng như gột rửa cả rừng cây lạnh lẽo như sương, chiếc lên ba bóng người lăn lộn trên mặt đất.Còn một người mặc áo sơ mi trắng, vạt áo thấm máu, lại một ánh sáng xẹt qua, nhuộm đỏ chiếc áo."Lục Mặc Trầm..." Vân Khanh ngơ ngác mở to mắt.Thân thể cứng đờ, ngạo ngễ, lạnh lùng, chậm rãi quay người lại.Người đàn ông cũng không hề thở dốc một chút nào, ánh trăng sáng làm các góc cạnh trên gương mặt anh nhìn không rõ lắm, anh xắn tay áo lên, dáng người cao thẳng bước tới.Anh đi từng bước từng bước đến trước mặt cô, nhìn cô thật lâu.Cảm giác bức bách, lạnh lẽo như sương giá làm cho Vân Khanh không thở nổi.Không ai nói gì.Anh rút một điếu thuốc, lặng yên ngồi xuống, quần tây bị kéo căng, trên người có mùi của đêm, hơi lạnh khiến người ta phát run.Anh dùng tàn thuốc nhóm lại đống lửa, nhìn cô trong ánh sáng mờ ảo.Lục Mặc Trầm cũng không nhìn cô quá nhiều, gương mặt tuấn tú vần luôn thâm trầm. Anh không nói câu nào, cởi áo sơ mi trải xuống đất, sau đó bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy cô.Hơi thở mạnh mẽ quen thuộc và đầy sự tin tưởng của anh bao trùm lấy Vân Khanh, nhiệt độ cơ thể của cả hai ấm dần lên.Không khó để nhìn ra sự thận trọng và dịu dàng của anh.Cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống.Vân Khanh mím chặt môi, chặt đến mức bật máu, trong miệng là vị tanh nồng nặc.