Trong phòng tối, Quý Chỉ Nhã nhìn chằm chằm điểm đó đang di chuyển về phía nam, mắng nhỏ một câu: “Chết đến nơi mà còn mưu mô.”Lập tức gọi điện thoại cho bên kia: “Kêu mấy người nông dân đuổi tới bên phải đi, nhanh lên.”Cửa phòng nặng nề mở ra, Cố Trạm Vũ xoa mi tâm đi vào, Quý Chỉ Nhã sợ hết hồn, lúc quay đầu lại, ánh mắt cũng không bình thường: “Anh, sao anh lại tỉnh rồi?”Đầu Cố Trạm Vũ đau muốn nứt ra, buổi chiều uống nhiều rượu, vẫn ngủ đến bây giờ. Anh ta bước nhanh đến gần màn hình, hình ảnh theo dõi đã biến mất: “Có chuyện gì vậy?”Quý Chỉ Nhã nghe giọng nói lạnh lẽo kia, không trả lời.Cố Trạm Vũ xoay người nhìn chằm chằm cô ta, lập tức gọi cho Trình Gia Hào, nhưng gọi không được. Ánh mắt anh ta thay đổi, lại gọi cho người phái qua bên kia, bên kia nghi ngờ nói: “Tống giám đốc Cố, không phải chiều nay anh gửi tin nhắn ch tôi, bảo tôi mang người rút về, không cần để ý Vân Khanh nữa sao?”Cúp điện thoại, Quý Chỉ Nhã chưa kịp đi tới cửa, liền bị Cố Trạm Vũ độc ác bóp lấ cổ, cô ta khó thở: “Trạm Vũ, Trạm Vũ, anh nghe em nói đã…”“Cô đã dở trò gì?”“Trình đại thiếu không làm nên chuyện, mới đó mà Lục Mặc Trầm đã phát hiện ra ông ta, mối thù này anh có báo cũng không có ý nghĩa gì. Vân Khanh không chịu chút tổn thất nào, mà Lục mặc Trầm lại ghi món nợ này lên đầu anh, anh có kế hoạch gì không? Huống chi, đây cũng là ý của mẹ em…”“Mẹ cô thì đã gì gì? Bà ta bị điên hay sao mà đối với con gái mình như vậy? Nếu cô ấy gặp chuyện không may, Quý Chỉ Nhã, tôi sẽ kiện cô!” Cố Trạm Vũ hất cô ta ra, cầm lấy điện thoại nhanh chóng chạy ra ngoài, nói vưới trợ lý: “Lái xe, đi Bắc Sơn.”…Tám giờ tối, máy bay trực thăng dùng máy bay không người lái tìm thấy một nhà trong núi, Lục Mặc Trầm sai người hạ cánh khẩn cấp.Trong nhà tối đen.Lúc này, cảnh đội còn chưa chạy tới, Quý Tư Thần ném cho Lục Mặc Trầm một khẩu súng, hai người một trái một phải tiến vào sát căn nhà đó, nhấc chân đạp cửa vào.Lục Mặc Trầm giơ đèn pin lên, phía dưới là súng, nhìn cẩn thận khắp nơi, lại không phát hiện ra một bóng người.Bát Ca ở sau lưng hít hít mũi, co chân chạy lên lầu.Lục Mặc Trầm và Quý Tư Thần nhìn nhau, nhấc chân chạy lên lầu.Trong mấy căn phòng trên lầu, Lục Mặc Trầm giúp Bát Ca đá cửa từng căn, Bát Ca đi vào một căn, lại chạy ra, cho đến khi dừng lại ở một căn phòng trong cùng.Đen kịt, đơn sơ, không có gì cả, ngay cả cái ghế xuất hiện trong video cũng không thấy.Bát Ca chạy quanh một hồi, mang Lục Mặc Trầm đi vào phòng tắm.Nhìn từ phía cửa, có lẽ Trình Gia Hào đã quay phim Vân Khanh ở đây, bồn tắm cũng là cái bồn tắm đó, lá cờ trên cửa sổ vẫn cắm ở đó.“Sao Trình Gia Hào lại biết mà rút lui nhanh vậy chứ?” Quý Tư Thần nhíu mày, chửi tục một tiếng: “Chẳng lẽ ông ta có nội gián ở cục cảnh sát sao? Đây là rút lui hay rời đi?”Lục Mặc Trầm cũng không nói gì, đáy lòng trầm như nước, ánh mắt lạnh lẽo bức người liếc qua bồn tắm kia, xoay người đi xuống lầu.Quý Tư Thần cũng xuống, nghe anh nói: “Cảnh đội còn chưa tới, cậu chờ bọn họ đi, rồi đuổi theo Trình Gia Hào. Tôi đi tìm xung quanh, chia ra hai đường. Bát Ca!”Bát Ca vẫy đuôi chạy theo chủ, đi vào núi.Giữa đêm tối, giọng Lục Mặc Trầm rất nặng, rất thấp: “Bây giờ hoàn toàn phải dựa vào mày đó, thử xem cô ấy có khả năng tự mình chạy không, mày ngửi thử xem.”Đôi mắt Bát Ca trở nên nghiêm túc, chạy quanh nhà một vòng, chui vào bụi rậm, sau đó chạy nhanh tới, thò chân cào quần của chủ nhân.Lục Mặc Trầm vứt điếu thuốc đi, nhắm mắt lại, cơ thể cao lớn đi theo Bát Ca, sãi bước đi thẳng vào núi.….Vân Khanh chạy đi không có mục đích, chạy một đoạn lại dừng lại nghỉ, cơ thể cô quả thực không có sức, giày dưới chân mất một chiếc, Trình đại thiếu không đi tất cho cô, bàn chân trần đã bị nhánh cây đâm chảy máu.Không biết đi về phía nam có thể xuống núi hay không, nhưng đi về phía bắc, nhất định sẽ gặp nguy hiểm, cô mơ hồ đoàn được.Trên mặt mồ hôi xen lẫn với nước mắt, cô hi vọng trong tay có một chiếc điện thoại, có thể gọi cho một người, người này đã cứu cô nhiều lần, hy vọng lần này cũng có thể.Trong tuyệt vọng, cô thở hổn hển, đỡ thân cây không ngừng đi về phía trước, trong tai còn có ảo giác như có người đang gọi tên cô.Vân Khanh mịt mờ, ngừng lại một giây, không phân biệt được tiếng gọi kia, vô cùng trầm thấp, thật giống tiếng người kia?Trong lòng cô hơi trấn động, hoảng hốt quay đầu lại, đáy mắt đãm lệ, khàn giọng nức nở: “Thật sự là anh ấy sao? Anh ấy tới rồi… Lục Mặc Trầm?”Tiếng gọi kia hình như truyền tới từ phía sau, Vân Khanh có chút sợ hãi, không dám quay về phía sau, nhưng lại nghĩ nếu anh thật sự xuất hiện, quay lại có khi nào có thể gặp được anh không?Cô lớn gan lên, quay về, cố nén đau đớn ở chân, bước nhanh hơn, vừa chạy vừa kêu tên anh.Phía trước mơ hồ có bóng dáng, giống như là có bóng người, Vân Khanh ngẩn ra, mắt cũng sáng lên, cô dừng lại, hô lên: “Lục Mặc Trầm, có phải anh không?”