Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 188: Cởi bỏ quần áo của cô







Lục Mặc Trầm nghiêng đầu, đáy mắt thâm trầm khó lường có vô vàn lạnh lẽo cùng với nguy hiểm khó lường: “Tôi có thân phận gì chứ? Người ta là chồng hợp pháp mà, nếu tôi đoán không nhầm, bây giờ Cố Trạm Vũ đang ở nhà cũ.”A Quan lập tức gọi cho lính canh ở nhà ở quân khu, chứng thực, quả thực Cố Trạm Vũ và Lục Nhu Hi đang ở nhà họ Lục.“Cái tên nham hiểm này!” A Quan tức giận mắng: “Có ông cụ ở đó, anh ta biết anh không thể hỏi.”“Tôi không sợ hắn ta bắt Vân Khanh, chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như vậy, hắn ta bắt Vân Khanh làm cái gì chứ? Chuyện này, trăm phần trăm là nhằm vào tôi.” Lục Mặc Trầm chậm rãi đứng lên, sắc mặt trầm tĩnh như nước, chỉ là lúc đứng lên, đôi chân dài hung hăng đá vỡ cái ghế. Bầu không khí xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng, dưới khí thế lãnh khốc vô tình của người đàn ông, cảnh sát không ai dám lên tiếng.“Ngớ ra đó làm gì? Đi thăm dò đi! Mấy ngày nay Cố Trạm Vũ qua lại mật thiết với ai, đã làm gì, khó điều tra cũng phải điều tra cho ra.”Quát xong, anh yên tĩnh lại, anh nghĩ, hẳn lúc này người phụ nữ kia đang rất sợ.Cố Trạm Vũ bỏ cô, cô rất đau lòng.…Vân Khanh bị chuyển tới chuyển lui trong bóng tối, lắc lư qua lại, cô cảm giác cuối cùng mình bị đặt vào một chỗ nào đó, đen kịt, u ám lại ẩm ướt.Đối phương cho cô một cái ghế, trói cô trên ghế, không thể nhúc nhích.Cô biết phía trước có hai người, trong bóng tối, bốn con mắt giống như ma quỷ, âm u đáng sợ, im lặng nhìn chằm chằm cô.Xung quanh không có một tia sáng, bất kể cô kêu thế nào, gọi thế nào, giãy giụa thế nào, cũng không có ai để ý.Thật lâu sau, tứ chi từ tê dại đến đau nhức, vòng qua vòng lại, hèn mọn quất nhịn, không nhịn được tiểu mà tiểu ra quần.Khuôn mặt trắng bệch không có chút cảm xúc, cậu cả nhà họ Trình chỉ xuất hiện trong phòng riêng một lần, bây giờ không xuất hiện nữa.Cố Trạm Vũ đưa cô cho cậu cả nhà họ Trình, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?Bọn họ bắt cô, là muốn làm mờ tâm trí cô sao?Mục đích của bọn họ đã đạt được, cô bắt đầu sợ, sợ sẽ bị nhốt ở đây tới chết.Cô lại mơ mơ màng màng, không biết qua bao lâu, cô cảm giác mình lần nữa bị người khác chuyển đi, bị dòng nước lạnh như băng xối lên cơ thể, mùa đông giá rét, cô bị lạnh đến run rẩy, cô lắc đầu giãy giạu, có người lột quần áo cô, cô liều mạng kêu lên.Trên đầu chuyển tới tiếng cười nhạt quen thuộc, âm độc: “Còn chưa bắt đầu đâu, bác sĩ Vân.”Cậu cả nhà họ Trình?Cánh tay kia bắt đầu cởi quần áo của cô!Mượn cửa sổ phòng tắm, Vân Khanh nhìn thấy chút ánh sáng, thấy cậu cả nhà họ Trình chỉ quấn một cái khăn tắm, mà bên cạnh anh ta có một cái giá cao, bên trên có máy ảnh!Cơ thể cô lạnh lẽo, nhìn cánh tay trước ngực mình, khó khăn di chuyển, lùi về phía sau…