Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 93: 93: Không Nói Nên Lời






Trước kia sẽ không như vậy.

Nhưng ngay trước khi lên xe, Mộ An An đang ôm ấp hoài bão muốn trêu ghẹo Thất gia, kết quả phát hiện ra, Thất gia cái gì cũng không cần làm, chỉ cần một tai nạn ngoài ý muốn, liền có thể chọc cô đến chết.

Mộ An An âm thầm điều chỉnh cảm xúc, đang định mở miệng, chiếc xe vốn dĩ đang chạy vững chắc đột nhiên lại xóc nảy kịch liệt, Mộ An An gần như theo bản năng túm lấy cổ áo của Thất gia, kéo Thất gia ngã xuống ghế ngòi…
Mộ An An và Tông Chính Ngự ngã xuống ghế, Thất gia đè lên người Mộ An An, bởi vì khoảng cách quá gần!
Bị xóc nảy như vậy, môi của Thất gia liền trượt một đường từ môi Mộ An An, thẳng đến giữa hai lông mày.

Mộ An An ngay lập tức cảm thấy tê dại từ miệng, mũi đến giữa lông mày.

Cô cởi áo khoác, chỉ mặc mỗi chiếc váy hai dây, áo khoác Tông Chính Ngự mới đưa cho cô không hiểu sao lại rơi xuống đất, bây giờ hai người
dính chặt vào nhau, tư thế vô cùng đen tối.

Mộ An An cảm thấy toàn bộ não và cơ thể của mình đều bị đốt cháy.

Mặc dù hôm đó Tông Chính Ngự phát bệnh, những chuyện nóng bỏng hơn nữa cũng đã làm rồi, nhưng cảnh tượng lúc đó vô cùng hỗn loạn, Thất gia cũng không tỉnh táo.

Bây giờ cả hai người đều rất tỉnh táo, dính nhau như vậy, siết chặt một cách ám muội.

Ánh mắt Tông Chính Ngự thâm sâu, giây tiếp theo, liền chống một tay một vào lưng ghế đứng dậy.


Nghiêng đầu, liếc nhìn người lái xe ở phía trước.

Mắt anh lạnh như dao, cơ thể người lái xe run rẩy, trán đổ mò hôi lạnh.

“Thất gia, có người dựng một rào chắn thấp, không tới gần thì thấy không rõ, đến gần rồi thì lại không kịp…”
“Cút.


Tông Chính Ngự lạnh lùng ném ra một chữ, sau đó vươn tay kéo Mộ An An vẫn đang nằm trên ghế ngồi dậy, chỉnh sửa tóc tai cho, rồi nhân tiện quấn áo khoác cho cô.

Xe đã đậu ở ven đường, La Sâm từ ghế phụ ngồi vào vị trí của người lái xe, tự mình lái xe.

Sau đó, chiếc xe chạy ổn định suốt cả quãng đường.

Mộ An An bị Tông Chính Ngự bọc trong áo khoác, cô ngồi ở một bên, nhìn trộm Thất gia mấy lần.

Thất gia mím môi, chống khuỷu tay lên cửa kính xe, ngón trỏ và ngón giữa khép lại không ngừng xoa lông mày.

Mộ An An nhìn không ra biểm cảm của Tông Chính Ngự, nhưng đường cong hàm dưới siết chặt, biểu lộ rằng

lúc này Thất gia đang ở trong trạng thái vô cùng nguy hiểm.

Bên trong xe, bầu không khí có chút nặng nề.

Mộ An An điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nhưng bầu không khí trong xe lại vô cùng không tốt.

Cô lại không thể đề cập đến vụ ngoài ý muốn vừa rồi, cũng không thể nói về cơn đau đầu của Tông Chính Ngự.

Thất gia không thích bị nhắc nhiều đến chứng bệnh đau đầu.

Cho nên đã tìm một chủ đề về người khác.

Mộ An An suy nghĩ một chút, cuối cùng chủ động tìm đề tài: “Thất gia, cháu có thể đưa ra yêu cầu được không không?”
“Nói.


Tông Chính Ngự buông tay đang xoa lông mày xuống.

“Cháu muốn mượn một chuyên gia dinh dưỡng và một căn phòng ở nội thành.

” – Mộ An An đưa ra yêu cầu, không đợi Tông Chính Ngự hỏi, bản thân liền giải thích: “Cháu muốn giúp Trần Hoa giảm béo.


“Lại là Trần Hoa?” – Tông Chính Ngự nhíu mày.

Mộ An An nói: “Uh, vừa mới nói chuyện với Tóc Xoăn… À, hôm nay ăn đi cùng với Tóc Xoăn, nhưng mà chúng cháu là đi ba người, Trần Hoa ngồi cùng với Trần Hoa, Tóc Xoăn còn đưa Trần Hoa về, chúng cháu không thân thiết, cũng không có quan hệ gì, rất trong sạch!”