Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 214: 214: Châm Ngòi Ly Gián






Mộ An An lắc đầu, nhìn về phía chủ nhiệm Thường.

Nguyễn Ngọc trong giây lát hiểu ra, nháy mắt ngồi xong.

Chủ nhiệm Thường: “Đầu tiên, ngày hôm qua đã thông báo ở trong nhóm làm việc, gần đây, Giang Thành rất coi trọng sự phối hợp đồng bộ giữa bệnh viện đa khoa và bệnh viện tâm thần, cũng như sự giúp đỡ lẫn nhau giữa
các bác sĩ thực tập.

Cho nên lần này đã thành lập bệnh viện liên kết trao đổi sinh viên thực tập cùng với Bệnh viện tâm thần Lam Thiên.

Hai vị bên cạnh này, còn là sinh viên ưu tú hàng đầu của trường y và đại học A, sau này bọn họ sẽ dành một tháng ờ đây cùng với mọi người, hoan nghênh Giang cầm và Hoắc Chân Chân.


Chủ nhiệm giới thiệu xong, mọi người liền vỗ tay.

Giang cầm cúi đầu: “Lần thứ hai gặp mặt, hy vọng sau này sẽ cùng mọi người hòa thuận, tôi sẽ cố gắng làm việc.


Hoắc Chân Chân giống như con gà mờ, mở miệng nói: “Có lẽ các người đều biết thân phận của tôi, mặc dù tôi không phải là con gái ruột của cậu tôi, nhưng tôi lớn lên ở bên cạnh cậu tôi, thì tuyệt đối chính là thiên kim tiểu thư của Hoắc gia.

Hôm nay tôi ở đây cũng muốn nói, các người ở đây ngoại trừ Giang cầm ở bên cạnh tôi ra, còn lại đều không có tư cách làm bạn với tôi, cho nên đừng có nhờ vả quan hệ, lôi kéo tôi làm quen, điều đó chỉ khiến bản thân các người nhục nhã mà thôi!”

Hoắc Chân Chân vô cùng kinh
người mà nói những lời này, hội trường trong nháy mắt liền trở nên yên lặng.

Các nhân viên y tế trong phòng họp nhìn nhau, đều mang vẻ mặt không nói nên lời, cảnh tượng hiển nhiên rất xấu hổ.

Mà Hoắc Chân Chân cũng không cảm thấy được điều đó, còn bổ sung thêm một câu… “Chuyện quan trọng nhất, tôi có bệnh thích sạch sẽ, những người làm việc với tôi nên làm tốt công việc vệ sinh cho tôi, nếu không tôi sẽ cho các người lập tức cút khỏi bệnh viện này.


Dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn này không phải là thứ mà một thực tập sinh có thể nói được, tư thế này của Hoắc Chân Chân không phải bài phát biểu của thực tập sinh, mà là lời dạy bảo của lãnh đạo.

Chủ nhiệm Thường mặt đã tối sầm lại, nhưng cũng phải cố chịu đựng.

Trẽn mặt ông ta cố nặn ra một nụ cười: “Được, vậy hoan nghênh hai vị thực tập sinh.


Ông ta chủ động vỗ tay, các bác sĩ khác cũng phối hợp theo, vỗ tay không có hồn.

Chủ nhiệm Thường cố nặn ra một nụ cười: “Như vậy, hai thực tập sinh sẽ được chỉ định đến khoa điều trị trầm cảm, khoa điều trị trầm cảm sẽ điều hai người đến các ban khác, vậy phiền bác
sĩ Trần chăm sóc thêm cho hai thực tập sinh.



“Không thành vấn đề, đó là điều nên làm.

” -Bác sĩ Trần mỉm cười đáp lại.

Các bác sĩ khác đều liếc nhìn hắn một cái, bày tỏ sự đồng cảm.

Cả một khoa, tất cả đều là bác sĩ thực tập, chỉ có mỗi bác sĩ Trần có kinh nghiệm, tất phải có rất nhiều chuyện cần bác sĩ Trần chỉ bảo, hơn nữa bác sĩ Trần cũng sẽ phải dọn dẹp đống hỗn độn đó.

Thật là cay đắng mà.

Bác sĩ Trần thích những người thực tập như Mộ An An và Giang Cầm, nhưng Hoắc Chân Chân và Hoắc Hiển thì…
Có thể toàn bộ cần nên mỉm cười.

Sau khi giới thiệu người mới, nội dung cuộc họp tiếp theo là nhằm vào bệnh viện cùng với phương diện trị liệu.

Kết thúc thì cũng đã hơn mười giờ.

Nguyễn Ngọc vốn bị chuyển ra khỏi khoa điều trị trầm cảm, nhưng bởi vì kiên trì, và thương lượng thành công với một chị khác, nên được ở lại khoa điều trị trầm cảm.

Khi Mộ An An và Nguyễn Ngọc cùng nhau rời đi, Nguyễn Ngọc liền than thở: “Thật ra chị không thích khoa điều trị trầm cảm cho lắm.


Mộ An An nghi hoặc liếc nhìn Nguyễn Ngọc một cái.