Giật điện thoại trên tay cô vứt sang một bên.
Trình Lam đang xem thì mất hứng ,ngước mặt lên định chửi thì đã thấy mặt Lão đại ngay trước mặt, hơn nữa anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Hai mắt mơ màng nhìn chằm chằm vào thân hình của anh không chớp.
Nhìn cô như vậy ,Lôi Lạc Thiên không khỏi buồn cười ,giọng nói quyến rũ phả vào tai cô:
"Có muốn sờ thử không ?"
Trình Lamo gật gật lại lắc lắc ,mặt đỏ lự phi luôn lên giường chui vào trong chăn không thò đầu ra ngoài .Lôi Lạc Thiên tiến về phía giường lớn ,vạch chăn ra kéo cô vào lòng mình .
Hôm nay, cô cùng Lão đại đến bệnh viện thăm Phàm Luân .Tuần trước Phàm Luân sang Châu Phi sử lý công việc không may bị thương đang nằm trong bệnh viện Lôi gia .
Nhìn thấy Phàm Luân nằm trên giường bệnh .Cô không khỏi buồn cười nhưng vẫn mở miệng hỏi thăm:
"Phàm Luân ,anh có sao không ?"
"Lam Lam tôi không sao".
Mỉm cười nhìn cô trước mặt ,nhưng nụ cười tắt ngấm khi thấy Lão đại lạnh mặt nhìn mình .Thấy bọn họ báo cáo công việc ,cô cũng xin phép Lôi Lạc Thiên cho ra ngoài tham quan.
Hỏi đường đến khoa não bộ ,Trình Lam có chút lo lắng .Dạo này cô hay bị chảy máu mũi ,thường xuyên bị chóng mặt lại nhớ tới lần va chạm trong hang .
Sau khi kiểm tra ,cô cúi chào bác sĩ ra về.
Bước vào phòng bệnh của Phàm Luân ,lấy lý do cho câu hỏi của Lôi Lạc Thiên :
"Tôi đi vòng quanh bị lạc đường nên về hơi muộn."
Ngồi trên xe mà cô cứ suy nghĩ lại cuộc nói chuyện với bác sĩ .
"Cô bị tụ máu ở tiểu não, cần phải phỗ thuật .Nếu không thị giác sẽ bị giảm ,có thể dẫn đến hôn mê.
Tỷ lệ thành công là bao nhiêu ?
Hơn 30%, nhưng vì ở tiểu não nên khả năng sẽ thấp hơn.
Nếu không phỗ thuật thì tôi có bao nhiêu thời gian.
Nhiều nhất là hai tháng ,tôi sẽ cho cô thuốc giảm đau.
Không cần ,cảm ơn bác sĩ."
Xe dừng lại trước tập đoàn Lôi thị, nhìn cô ngủ gật bên cạnh ,Lôi Lạc Thiên nhẹ nhàng bế cô trước hàng nghìn nhân viên .Chỉ là có một ánh mắt độc ác nhìn nhìn chằm chằm vào gương ,mặt ngủ say của Trình Lam.
Đặt cô lên ghế sofa trong phòng ,nhìn cô lần cuối rồi ra khỏi phòng bước về phòng họp.
Trình Lam đang ngủ ,cơn đau đầu làm cho cô tỉnh dậy .Cảm thấy có dòng ấm nóng chảy ra từ mũi ,cô chạy ngay vào phòng vệ sinh .Hất nước lên mặt cho tỉnh táo ,từ từ bước ra ngoài giật mình vì thấy Lôi Lạc Thiên ngồi trên bàn làm việc nhìn mình ,cười gượng nhìn Lôi Lạc Thiên :
"Tôi vừa mới ngủ dậy nên đi rửa mặt."
"Em ngủ như lợn vậy".
Nhìn lên đồng hồ trên điện thoại, cô cũng hơi bất ngờ nhưng vẻ mặt biến sắc khi biết nguyên nhân .
Một tuần nữa lại trôi qua ,cô hàng ngày vẫn làm việc ở Lôi gia ,thỉnh thoảng lại đến Lôi thị chịu đựng ánh mắt của đám nhân viên nữ.
Chỉ có một vài thứ thay đổi ,số lần cô chảy máu cam nhiều hơn ,cô ngủ cũng lâu hơn trước ,cơn đau đầu thì càng ngày càng khó chống chọi, mắt cô thỉnh thoảng rất khó nhìn.
Nhưng đó không phải là điều làm cô thấy hoang mang .Chỉ là một thay đổi nhỏ trong cảm xúc của bản thân.Cô dường như quen với sự có mặt của Lôi Lạc Thiên ,quen mỗi buổi tối anh giật điện thoại từ tay cô ,quen anh ôm khi ngủ ,quen nhìn anh ,...Dường như thói quen là một thứ đáng sợ.
Giật mình vì suy nghĩ đó của mình.
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần .Hôm nay cô cùng Lão đại đến Vương gia .Vương Thần chính là người đàn ông đã trêu Trình Lam ở quán bar ,con của Vương Cẩn -người đứng đầu lực lượng mafia ở Trung Quốc .Ông ta cho mời Lôi Lạc Thiên đến để xin lỗi và xin thả con trai ông ta .Từ trước đến nay ,hắc đạo và mafia không hề dính dáng nhưng vì trụ sở của Lôi gia ở Trung Quốc nên Lôi Lạc Thiên nể mặt ông ta mà đến