Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Chương 27: Bà Nội Kêu Về Chu Gia




Thiên Băng không thèm để ý đến anh trai của mình mà đi lại ghế ngồi xuống, thở dài một hơi, ánh mắt cầu khẩn nhìn anh mình, nhẹ giọng nói:

“Anh nghe em đi, hãy đối xử tốt với chị dâu, nếu không sau này anh nhất định sẽ hối hận. Đến lúc đó thì đừng có trách đứa em gái này không nhắc nhở anh.” Lí do vì sao cô kiên quyết bảo vệ và khẳng định chị dâu của mình là một người tốt, là vì bà nội đã kể hết mọi chuyện cho cô nghe, nhưng bắt cô không được nói với anh.

Bà muốn hai người tự tìm hiểu nhau, nhưng cô thật sự nhịn không được khi thấy một người thật thà, dịu dàng như chị dâu lại hết lần này đến lần khác bị chính người chồng của mình gây khó dễ, còn thêm vụ mẹ chồng không thích nữa.

Cô lắc đầu ngao ngán, tại sao số của chị dâu lại khổ như thể nhỉ?

Cô ước gì chị ấy không biết đến Chu gia này, có như thế chị ấy mới có được cuộc sống hạnh phúc. Chu Hạo nổi giận, cầm lấy ly nước trên bàn quăng thật mạnh xuống sàn, nhanh chóng âm thanh đỗ vỡ lớn truyền đến.

Quản gia Lý giật mình từ dưới nhà bếp vội vàng chạy lên, gấp gáp hỏi:

"Thiếu gia có chuyện gì thế?”

Chu Hạo quay qua trừng mắt nhìn bà, lớn tiếng nói:

“Đi xuống, ở đây không có chuyện của bà.”

Bà khiếp sợ nên cuống cuồng chạy đi, Thiên Băng nhíu chặt đôi lông mày lại, nhìn anh quát lớn. "Anh hai! Quản gia là người đã chăm sóc anh từ nhỏ đấy, anh dùng thái độ đó để nói chuyện với bà ấy là sao hả?" Bỏ qua lời Thiên Băng nói, anh đi lại nắm chặt hai bên vai của cô ấy.

“Anh cấm em xúc phạm đến Uyển Nhi, em nên nhớ cô ấy mới là chị dâu tương lai của em.”

Vì anh dùng lực khá mạnh nên vai Thiên Băng truyền đến cơn đau đớn, ánh mắt long lanh nhìn thắng vào mắt anh, giọng nghẹn ngào vang lên.

“Anh thay đổi rồi, anh vì người phụ nữ để tiện kia mà không thương em nữa.”

Anh giật mình khi nghe em gái của mình nói như thế đang thẫn thờ thì từ đâu một lực mạnh đẩy anh ra. Nhìn lên thấy cô đã ôm Thiên Băng vào lòng, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn anh,

"Ngay chính em gái của mình cũng có thể ra tay, anh làm tôi khá bất ngờ đấy.”

Cô đứng ngoài cửa lẳng lặng nghe được đoạn hội thoại của họ từ nãy giờ, cô không ngờ em gái của anh lại đến đây chất vấn anh vì mẹ của anh đã đánh cô.

Cô rất cảm động khi ở gia đình giàu có này lại có người chịu đứng ra bảo vệ, che chở cho cô.

Thấy anh vì mất khống chế mà làm tổn thương Thiên Băng, khiến em ấy khóc, cô nhịn không được nữa mà đi lại đẩy anh ra, rồi kéo em ấy ôm vào lòng bảo vệ.

Em ấy vì cô mà không quan tâm đến anh trai của mình nữa, thì cô cũng có thể bảo vệ lại em ấy.

Chu Hạo nheo mắt lại, hơi thở tỏ ra nguy hiểm.

"Tôi còn chưa tính sổ với cô đâu, có phải chuyện khi sáng cô đã nói với nó, rồi kêu nó đến đây làm ra lẽ với tôi phải không?”

An Hạ vẫn đứng đó nhìn anh, hơi thở đầy phẫn nộ.

Thiên Băng ôm lấy eo cô, gân cổ lên cãi lại lời anh. "Anh đừng có ngậm máu phun người cho chị dâu, tại sao em biết thì anh không cần quan tâm."

Tiếp theo đó là lời của An Hạ.

“Hóa ra khi sáng anh thấy hết tất cả nhưng không ra nói tiếng nào, Chu Hạo anh làm tôi ngày càng kinh tởm."

Anh bật cười thành tiếng, khuôn mặt đểu hiện ra, giọng nói đầy mỉa mai.

"Kịch vui như thế, tôi đứng đó xem có phải hay hơn không?”

Thiên Băng nhịn không được nữa, lao qua đánh anh.

"Anh trai đáng ghét.”

"Anh trai xấu xa.”

"Anh không phải là anh trai của em."

"Từ khi nào mà anh lại có thể phát ngôn với người khác như thế chứ?"

Vừa nói Thiên Băng vừa đưa tay ra ở trên người anh mà đánh tới, anh vì sợ bản thân lại làm tổn thương em gái của mình. Nên lần này chấp nhận đứng yên cho em ấy muốn làm gì thì làm.

Đánh được một lúc, Thiên Băng cảm thấy đã quá đủ mới trừng mắt nhìn anh mình một cái, rồi đi qua chỗ cô. Môi anh giật giật khi thấy hành động đó của Thiên Băng.

Chợt điện thoại trong túi reo lên, anh lấy ra xem thì thấy bà nội gọi tới.

Anh lập tức nheo mắt lại, thoáng nhìn qua cô và Thiên Băng.

Trong lòng thầm nghĩ không lẽ chuyện lúc sáng đã truyền tới bà nội rồi? Anh cẩn thận bắt máy, nhanh chóng bên kia truyền đến giọng nói nghiêm khắc của bà.

"Con và cháu dâu về biệt thự Chu gia gặp bà”

Nói xong không đợi anh kịp trả lời đã vội tắt máy. Anh khẽ nuốt nước bọt, sao giọng của bà nội như đang kiềm nén sự tức giận như thế?

Không thể phủ nhận được rằng, anh thật sự rất sợ bà nội, không phải là hoàn toàn sợ mà là kính trọng nhiều hơn, anh biết ơn bà vì đã dẫn dắt anh để anh có được như ngày hôm nay.

Chỉ là anh không hài lòng với việc bà bắt ép anh cưới An Hạ và không cho anh cùng Uyển Nhi đến với nhau thôi.

Thở ra một hơi, anh ngẩng đầu lên nhìn hai kẻ đang cười đùa vui vẻ với nhau, giọng nói đầy khó chịu,

"Nội kêu tôi và cô về biệt thự Chu gia.”

An Hạ nghe xong liền ngớ người ra, riêng Thiên Băng thì cực kì vui vẻ, cô ấy nằm lấy tay cô.

"Hay quá, chúng ta đi gặp nội thôi chị dâu.”

Thiên Băng kéo tay cô đi ra bỏ mặc anh đứng đó nhìn theo hai người, lên xe cô và cô ấy cười nói luyên thuyên, anh thì tập trung lái xe hộ tống hai người họ.

[.]

Biệt thự Chu gia.

Tới nơi, Thiên Băng mở cửa rồi nắm tay cô hớn hở đi vào, chưa kịp vào tới bên trong đã lớn tiếng kêu.

"Nội ơi! Tụi con đến rồi đây."

Cô bật cười với cái tính trẻ con của cô em chồng này, lúc nãy trên xe cô biết được em ấy chỉ nhỏ hơn cô có một tuổi. Nhưng có thể vì sống trong nhung lụa lại được cưng chiều, không trải sự đời sớm như cô, nên nhìn cô chín chắn hơn em ấy rất nhiều dù chỉ cách nhau có một tuổi.

Nội Chủ nghe tiếng của cháu gái của mình thì nhanh chóng đi ra, mặt hiện lên tia vui vẻ khi thấy cô cũng ở đó.

"Nào nào, hai đứa ngồi xuống đây với bà.”

Cô thấy bà, cúi đầu chào bà.

"Chào nội con mới tới."

Nội Chu gật đầu rất hài lòng với sự lễ phép này của cô. "Được rồi, người nhà cả thôi không cần phải phép tắc như thể” "Dạo này thằng cháu trai của nội nó có ức hiếp con không?"

Cô gượng cười nhìn bà, cô phải nói sao đây? Bà lớn tuổi rồi, nếu nói sự thật ra sợ bà sẽ nổi giận mà ảnh hưởng tới sức khỏe lại không hay.

"Dạ anh ấy đối xử rất tốt với con.”

Thiên Băng bĩu mội, nhìn qua cô thấy cô nhìn mình lắc đầu ý nói, chị không sao em đừng nói gì với nội cả. Cô ấy chép miệng đành chấp nhận yêu cầu của cô.

Nội Chu đưa ánh mắt hiền hậu nhìn cô, nằm lấy tay cô, giọng nói từ tốn vang lên.

"Không cần phải giấu bà, nếu nó làm cháu không vui cứ nói với bà, bà sẽ đòi lại công bằng cho cháu.”

Tay cô xoa lấy bàn tay nhăn nheo vì tuổi tác của bà, đưa ánh mắt đầy yêu thương nhìn bà.

“Dạ, con ổn mà, nội đừng quan tâm nhiều mà hãy bảo trọng sức khỏe thật tốt là được.”

Nội Chu đưa tay lên gõ nhẹ lên trán cô mắng yêu.

“Đứa ngốc này, chỉ biết suy nghĩ đến người khác mà không bao giờ chịu suy nghĩ cho bản thân mình.”

Cô gãi gãi đầu, ngượng ngùng vì bị bà trêu.

Lúc này anh bên ngoài cũng đi vào, khác so với dáng vẻ ở biệt thự của anh khi nãy.

Giờ đây anh bày ra bộ mặt hết sức ngoan ngoãn đi lại ngồi kế bà nội, vui vẻ nói: "Nội có nhớ thẳng cháu trai này không?”

Nội Chu hất tay anh ra, bày ra bộ mặt đầy chán ghét nhìn anh. "Anh đối xử với cháu dâu của tôi không tốt mà đòi tôi nhớ à?"

Anh nhún vai tỏ vẻ bất lực không biết trả lời bà như thế nào, xong nhìn qua cô, cô như cảm nhận được mà quaysang chỗ khác không muốn nhìn lại anh.

Ánh mắt của anh vậy là sao? Lại nghĩ cô nói với nội những chuyện xấu của anh à?

Nội Chu đưa tay lên đánh lên vai anh.

"Cháu dâu không có nói gì với bà cả, bà cấm cháu dùng ánh mắt đó hăm dọa cháu ấy.”

Anh thu lại cái nhìn của mình.

"Con có làm gì cô ấy đâu, chỉ là nhìn thôi mà bà nội cũng không cho sao?”

"HƯ"

Cuộc trò chuyện giữa bốn người cứ thế mà tiếp tục được một lúc thì Tổng Lệ tới, bà nhìn thấy cô ngồi đó liên nhớ lại chuyện khi sáng.

Trong lòng đang đầy sự tức giận nhưng bây giờ đang ở trước mặt mẹ chồng của mình nên bà kiềm nén lại.

"Mẹ, con tới rồi."