Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Chương 166: Ngoại truyện về di nhã và hàn






Thiên 1

Từ ngày An Hạ ép buộc Chu Hạo thành công và bỏ sang nước ngoài sinh sống. Hàn Thiên mất đi một người bạn tốt anh lúc nào cũng cảm thấy chán nản. Nhìn thắng bạn thân của mình sau khi phát hiện ra sự thật, ngày đêm đau khổ nhớ An Hạ mà anh chỉ muốn đứng trước mặt nó măng hai chữ "đáng đời" với nó thôi.

Tuy nói như vậy nhưng anh vẫn không nhịn được đau lòng cho Chu Hạo. Chỉ vì nó không phân biệt được ân tình và tình cảm nam nữ mới xảy ra chuyện trái ngang như thế này, nếu ngay từ đầu nó nhận định được thì chuyện đã tiến triển tốt rồi.

Hàn Thiên thở dài một tiếng, anh đang chuẩn bị ra sân bay để bay qua Mỹ gặp An Hạ, anh muốn xem có như thế nào rồi.

Đứng trước căn biệt thự đúng địa chỉ An Ha đưa, anh bấm chuông rồi đợi người ra mở cửa.

Cứ ngỡ An Hạ sẽ là người ra mở cổng cho anh, nhưng khi thấy khuôn mặt không cảm xúc của cô luật sư ngày đó mà mặt anh đanh lại.


Từ lúc gặp cô gái này anh đã không có thiện cảm gì cho lắm.

Chuyện tồi tệ hơn sau đó là anh phát hiện An Hạ mang thai, nhưng khi nghĩ lại thì anh đã bình tĩnh hơn và chấp nhận sự việc này. Hàn Thiên nói với An Hạ sẽ ở lại đây mấy ngày để trò chuyện với cô, An Hạ đã lâu không được gặp anh nên lập tức vui vẻ đồng ý.

Nhưng khi thấy biểu cảm không mấy vui vẻ của Di Nhã ngồi kế An Hạ, Hàn Thiên nhịn không được lên tiếng: "Hình như có người không thích anh thì phải?” "Ai đâu? Ở đây làm gì có người như anh nói chứ."

An Hạ nhìn khắp phòng và xác định chỉ có cô, Hàn

Thiên và Di Nhã thì mới trả lời anh.

Di Nhã nghe cậu nói, ánh mắt thoáng di chuyển quay sang nhìn thẳng vào mắt anh lạnh nhạt nói: "Phải nói đúng hơn tôi chưa bao giờ thích sự hiện diện của anh trước mặt tôi." "Di Nhã."

An Hạ lay cánh tay cô rồi khẽ kêu tên nhắc nhở cô. Cô nhìn Di Nhã gật đầu xong im lặng không nói thêm lời nào.

Hàn Thiên vốn dĩ tính tình rộng lượng, miệng lại thao thao bất diệt nên kêu cậu im thì làm sao cậu có thể làm.

Hôm nay lại có người thẳng thừng nói anh như vậy, anh nhíu mày không vui nhìn cô gái đang ngồi đối diện mình. "Tôi và cô có gây thù gì với nhau mà cô lại ghét bỏ tôi như vậy?"

Sau khi được An Hạ nhắc nhở, cô định cho qua chuyện không muốn nói thêm. Nhưng cái người đàn ông trước mặt này lại không biết điều, cứ luôn miệng nói nhiều như thế. "Bạn thân của hạng đàn ông tồi thì cũng như nhau thôi, tránh tiếp xúc sẽ tốt cho bản thân” "Cô.cô"

Hàn Thiên tức giận đứng bật dậy, từ trên cao chỉ tay thắng vào mặt Di Nhã. "Tôi tuy nói nhiều, tính tình lại thoải mái, bên cạnh có nhiều phụ nữ nhung tôi không phải người tùy tiện, lại căng không có giống như Hạo." "Hơn nữa Hạo nó không phải là một người xấu, chỉ là nó nhất thời ngu muội thôi"


Dù Chu Hao có làm sai, nhưng anh không muốn người khác chế nhạo bạn thân của anh như vậy. Hạo là một người tốt, anh chơi với nó lâu rồi nên biết rõ nó là người như thế nào Di Nhã nhìn anh nhếch môi cười, ngón tay thon dài gõ cộc cộc mấy cái lên thành ghế. "Chơi chung ít nhiều gì thi cũng lây tính cách cho nhau" "Cô vừa phải thôi, tôi đã nói như vậy rồi mà cô vẫn chưa chịu tin là sao?"

Hàn Thiên giận đến mức muốn phát điện lên luôn, anh đã nói đến mức như vậy rồi mà cô còn có thế đối trăng thay đen khích bác anh như vậy.

An Hạ thấy tình hình không xong liên đứng lên can ngăn, sao hai người này mới gặp nhau có vài lần lại ghét nhau đến như vậy chứ? "Hai người đừng có như vậy nữa, có gì thì từ từ mà nói." "Là anh ta kiếm chuyện với mình trước "Là cô ta cứ khiêu khích sự nhẫn nại của anh"

Di Nhã và Hàn Thiên đồng loạt hướng mắt về phía An Hạ trả lời cô khiến cô cứng đờ người lại nhìn hai người họ.

Di Nhã khẽ hừ một tiếng đứng lên lườm Hàn Thiên một cái rồi xoay người quay đi.

Hàn Thiên mím môi nhìn theo không nói, An Hạ chỉ biết thở dài bất lực.

Buổi tối anh đi ra sân ngồi trên xích đu thư giãn đầu óc, thì không hay biết Di Nhã từ đầu đi ra rồi bất chợt cả hai đụng mặt nhau.

Di Nhã nhíu mày không vui nhìn anh, Hàn Thiên cũng không kém là bao anh nhìn cô chấm chm.

Di Nhã nhích người ra xa, tạo khoảng cách nhất định với anh rồi nói thầm. “Đúng là xui xẻo mà" "Này cô kia cô nói gì đó? Tôi mới là người nói câu đấy thì đúng hơn."

Hàn Thiên dù đứng bên này nhưng vẫn nghe không sót chữ nào cô vừa thốt ra. Anh cảm thấy cô gái này càng ngày càng quả đáng, hết mắng anh hạng người không ra gì bây giờ còn nói anh như vậy nữa.

Di Nhã nhìn anh, mặt khôi phục lại dáng vẻ bình thường. “Tôi không rảnh đôi co với loại đàn ông như anh." “Cô nói gì đó mau nói lại cho tôi xem." Hàn Thiên tức giận tiến lại đi lại gần cô, Di Nhã ghét cái cảm giác có đàn ông đứng gần mình nên bước chân lùi về sau. Không may phía sau lại là bậc thềm nên vấp ngã người bật về sau.


Trong lúc cô hoảng hốt nhằm chặt mắt lại chờ cơn đau truyền đến thì bên eo, có một bàn tay đang ôm lấy cô thật chặt.

Di Nhã hé nhẹ con mắt ra phát hiện khuôn mặt Hàn Thiên đang phóng đại trước mắt mình, anh đang thở gấp và nhìn xuống dưới chân, miệng còn thầm thì. "May quá, không là ngã xuống đập đầu rồi." Ánh mắt long lanh của cô nhìn Hàn Thiên mãi không rời, cố quên mất mình cần phải đứng lên và tách người ra khỏi anh. Mãi một lúc sau được Hàn Thiên nhắc nhở cô mới nhớ. "Cô định để tôi ôm đến bao giờ mới chịu?"

Mặt Di Nhã ngượng ngùng, mặt ửng đỏ may mà trời tối không bị anh phát hiện. Cô nhìn anh lắp bắp nói không thành lời. "Tôi..tôi...cảm..cảm ơn anh”

Hàn Thiên bất ngờ như không tin vào những gì mình vừa nghe, anh trợn to mắt nhìn cô gái đang đứng gần mình. Vừa nãy còn nói xấu mình giờ lại cảm ơn, không biết cô gái này lại thay đổi nhanh đến đáng sợ như vậy. Di Nhã thấy anh đứng bất động nghĩ mình có phải đã làm gì khiến anh sợ rồi hay không. Bản thân hốt hoảng xoay người bỏ chạy vào trong nhà.

Đóng chặt cửa lại, cô ôm lấy trái tim đang đập liên hồi của mình. Có phải lâu rồi cô không gần nam giới nên mới xảy ra phản ứng như vừa rồi không? Mùi hương nam tính phảng phất trên người anh ta thật sự đã thu hút được sự chú ý của cô. Cô là một luật sư nghiêm túc trong công việc, tuy dáng vẻ có chút đáng sợ nhưng không thể nào thay đổi được cô cũng là một con gái.

Trái tim cô cũng từng rung động nhưng bị tổn thương mà khép chặt lại, cảm xúc trên khuôn mặt từ đó cũng không còn tươi vui nữa.

Hàn Thiên sau khi thấy cô rời đi thì bản thân vẫn còn đứng yên nơi đó, anh nhìn xuống bàn tay vừa chạm vào người cô hồi lâu. "Cơ thể cô ta thật mềm mại, mùi sữa tắm cũng ngọt ngào” "Khụ khu"

Hàn Thiên giật mình với cái suy nghĩ của mình, anh đưa tay vỗ mấy cái lên đầu mình cho tỉnh táo lại rồi lên tiếng nhắc nhở bản thân. “Cô gái này mày không nên đụng vào có biết không Thiên, ngoài kia còn bao cô gái xinh đẹp, dịu dàng khác mày có thể nghĩ đến nhưng cô gái này thì không Anh lắc đầu cố điều chính lại tâm trạng của mình xong sau đó cũng bước vào nhà.