Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 985




Chương 985

Hoắc Đình Phong còn chưa lên tiếng, Tiểu Trương đã cười tủm tỉm giành nói trước: “Là cô Thân đúng không anh Hoắc?”

Khóe môi Hoắc Đình Phong hơi nhếch lên, vẻ mặt thản nhiên: “Cậu cũng biết không ít đấy nhỉ…”

Tiểu Trương vẫn cười, không suy nghĩ nữa mà bắt đầu tập trung tinh thần lái xe.

Ở một bên khác.

Hội nghị kinh doanh cũng gọi cho Trần Vu Nhất, mời anh ta ngày mai nhất định phải nể mặt đến tham dự.

Tập đoàn của Trần Vu Nhất cũng là một trong năm tập đoàn đứng đầu thành phố S, những hội nghị như thế này tham dự cũng được, không đến cũng không sao.

Nhưng vì hiện giờ hai công ty đang tiến hành hợp tác làm ăn cho nên không có mặt thì không được hay cho lắm.

Trần Vu Nhất bảo thư ký trả lời phía bên kia là anh ta sẽ đến đúng giờ.

Thư ký hỏi anh ta về chuyện bạn gái đi cùng, Trần Vu Nhất suy nghĩ một lát rồi nói anh ta tự có sắp xếp. Sau khi thư ký đi khỏi, Trần Vu Nhất gọi điện thoại cho Lâm Nam Kiều.

Nghe xong, Lâm Nam Kiều nhẹ nhàng lên tiếng trả lời. Ở đầu dây bên kia, vẻ mặt của cô ta tràn đầy vui sướng.

Hội nghị kinh doanh là cuộc gặp gỡ nổi tiếng nhất của giới thượng lưu ở thành phố S, mỗi năm được tổ chức một lần, người đến tham dự đều là những nhân vật có máu mặt.

Tất nhiên là ý nghĩa của việc đưa bạn gái đến một cuộc gặp như vậy cũng sẽ khác, tương đương với việc ngầm thừa nhận thân phận của cô gái kia.

Trần Vu Nhất là nhân vật có mặt mũi, chắc chắn anh ta sẽ không tùy tiện dẫn bạn gái đến những nơi như thế này.

Lâm Nam Kiều cực kỳ vui mừng. Sau đó, cô ta đến trung tâm thương mại để tìm lễ phục cho ngày mai, tham gia mấy hội nghị như thế này không được phép sơ suất.

Khi Thân Nhã tan làm, xe đã đợi sẵn ở khúc cua, hôm nay người lái xe chính là Hoắc Đình Phong chứ không phải Tiểu Trương.

Anh không đưa cô về nhà mà đi tới du thuyền ở trên sông. Dưới bóng đêm, những ánh đèn sáng lấp lánh, khung cảnh trở nên vô cùng rực rỡ.

Thân Nhã cảm thấy hơi khó hiểu, không biết vì sao Hoắc Đình Phong lại đưa mình đến đây. Hoắc Đình Phong bảo nhân viên phục phụ mang ghế và cả cần câu cho Thân Nhã.

Đây rõ ràng là muốn câu cá?

Hoắc Đình Phong đã chuẩn bị xong cần câu. Ban đêm trời rất lạnh, anh lấy ra hai chiếc áo khoác dài, một màu đen một màu đỏ, cả hai đều có cổ lông… Cổ lông rất lớn, không những thế còn bóng mượt mềm mại, màu sắc cũng đẹp.

“Em không biết câu cá.” Thân Nhã nói.

Hoắc Đình Phong mặc chiếc áo khoác màu đen ngồi trong gió, cổ lông càng tôn lên vẻ quý phái và khí chất tao nhã của anh, hình ảnh trước mặt khiến cho người ta không thể rời mắt: “Câu cá cũng không cần kỹ thuật gì cả, chỉ cần cầm cần ngồi một chỗ im lặng đợi cá cắn câu là được rồi. Việc này chủ yếu chỉ để thử thách tính kiên nhẫn của em thôi…”

Thân Nhã thì lại không có đủ nhẫn nại để ngồi im một chỗ, nhìn chằm chằm vào cần câu.

Hoắc Đình Phong ngồi trên bờ, nheo đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn mặt hồ, làn nước dưới ánh đèn càng tỏa ra ánh sáng lung linh.

Thân Nhã nhìn cần câu một cái rồi rời mắt, không hiểu sao lại bất giác nhìn vào Hoắc Đình Phong. Anh ngồi im lặng, khí chất tao nhã hơn người.