Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 840




CHƯƠNG 840

“Đừng so đo chuyện đó nữa, dù sao cuối cùng không xảy ra chuyện gì cả, buổi tụ tập bạn học lần sau, đương nhiên không thể tiếp tục dẫn em tới rồi!”

Lời nói khi say của Trần Vu Nhất đã tuôn ra như vậy, lần này anh thật sự say rồi, ngay cả mình đang nói cái gì cũng không biết.

Nghe thấy câu trả lời này của anh, Thân Nhã lại sững người vài giây, sau đó nhiệt tình được khơi lên trên người giống như bị một thùng nước lạnh dội từ trên đầu xuống, dập tắt.

“Buổi tụ tập bạn học lần sau, đương nhiên không thể dẫn em tới được nữa…”

Có câu nói sau khi say nói lời thật lòng, anh lúc này say tới mơ hồ, lời nói ra có phải là câu trả lời chân thực nhất trong lòng của anh không?

Nói thật, anh không cho rằng mình có lỗi, mà cho rằng lỗi tại cô, là cô làm hỏng buổi tụ tập bạn học của cô, đồng thời cũng là cô khiến anh mất hết mặt mũi ở trước mặt bạn học, kéo anh đi, là cô không biết đại cục!

E là trong lòng anh luôn cho rằng như vậy, trước đó anh không có uống say, cũng chỉ sợ những lời xin lỗi đó cũng là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Cô thất vọng, lạnh lòng, mệt mỏi, rút khỏi từ trong lòng anh, trực tiếp đi vào phòng tắm: “Tối nay anh ngủ phòng sách, nếu không em đi ngủ phòng sách.”

Trần Vu Nhất không được thỏa mãn, cộng thêm sắc mặt của cô giống như mặt trời tháng sáu, khoảnh khắc trước còn tỏa nắng rực rỡ, khoảnh khắc sau lại giăng đầy mây đne, điều này khiến anh càng bực bội.

Có chuyện gì đâu chứ, với lại số lần anh xin lỗi đã không dưới năm lần, cô rốt cuộc có thôi đi không?

Nhà họ Trần là gia tộc thượng lưu nổi tiếng của thành phố S, cộng thêm Trần Vu Nhất lại là con một của nhà họ Trần, từ nhỏ đã được nâng niu mà lớn lên, trước giờ chưa từng bị tức như vậy.

Cuối cùng dần sinh ra sự kiên nhẫn và phiền chán, đứng dậy, anh lại quay về phòng sách, màn hình của máy tính còn sáng, nhìn nửa thân dưới của mình, ngồi dí ở trước máy tính.

Trong máy tính lại hiện ra gương mặt của Lâm Nam Kiều.

Khoảng mấy phút sau, anh say khướt đi ra khỏi phòng sách, cửa phòng ngủ khóa chặt, hơn nữa còn bị khóa từ bên trong, chìa khóa không mở được.

Nực cười, cô có gì mà phải đắc ý chứ, tưởng rằng Trần Vu Nhất anh cứ phải Thân Nhã cô mới được à?

Hơi lảo đảo đi ra khỏi chung cư, anh gọi một cuộc điện thoại, tài xế đã đợi ở trên xe: “Cậu chủ, đã muộn như vậy rồi, đi đâu ạ?”

“Tùy, lái xe đi vài vòng thành phố S cho tôi.” Anh đã uống không ít, ợ hơi rượu một cái, trong xe tràn ngập mùi rượu.

Tài xế cũng không hỏi nữa, lái xe, chạy không mục đích ở thành phố S.

Cơ thể của Trần Vu Nhất trống rỗng chưa từng có, cả người co lại ở hàng ghế sau xe, cáu kỉnh nóng nực tùy ý tháo chiếc cà vạt, ném sang một bên.

Giao thông buổi tối của thành phố S vẫn rất ách tắc, không kém như ban ngày, đi rất lâu nhưng vẫn chậm chân tại chỗ.

“Anh là xếp hàng đợi người ta phát tiền cho anh à?” Đột nhiên, Trần Vu Nhất ngồi đằng sau tức giận gầm lên một tiếng: “Chỗ nào trống, chỗ nào ít xe lái vào cho tôi!”

Tài xế bị dọa cho run tay, quả nhiên con người sau khi uống say là không nói lý, hết cách, chỉ đành vượt hai đèn đỏ, lái xe về phía khu ngoại ô.

Tuy Trần Vu Nhất đã uống say, nhưng vẫn nhận ra đường xá, nhìn ra đây là khu ngoại ô, đột nhiên anh ma xui quỷ khiến mở miệng nói: “Tới biệt thự của khu ngoại ô.”