Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 742




CHƯƠNG 742

Rất lâu sau, cô vẫn không nỡ cúp máy, sau đó, giọng nói của anh truyền đến: “Xuống đi, anh đang ở trước cổng bệnh viện.”

Nghe thấy vậy, nước mắt cô lập tức rơi xuống, sợ khóc thành tiếng, cô cắn chặt răng lại, không cho phép mình phát ra một chút âm thanh nào: “Em đang bận một chút, không xuống đâu.”

“Anh đợi em, đã lái xe đến đây rồi thì cũng để cho anh nhìn thấy em chứ, có phải không?” Giọng nói của Thẩm Hoài Dương rất trầm, nhưng lại mang theo sự dịu dàng.

“Thật sự em có chút bận, không phân thân được, lúc này để gọi điện thoại cho anh em đã cố gắng rút chút thời gian rồi, ngày mai nhé, ngày mai chúng ta gặp nhau ở quán cafe đối diện bệnh viện, em đợi anh.”

Giọng nói của anh trầm hơn, nóng lòng giống như muốn giết người: “Xuống đây!”

“Anh mau về đi, muộn như vậy rồi, để Huyên Huyên ở nhà một mình, em không yên tâm.” Cô lắc đầu, gần như muốn cắn rách môi mình, trong lòng thật sự rất khó chịu.”

Không dám đi xuống tầng, không dám gặp anh, không dám để anh nhìn thấy khuôn mặt cô đầy nước mắt, sợ sự lưu luyến với anh sẽ sâu hơn.

“Xuống đây, anh nói lại một lần nữa!” Sự kiên nhẫn của anh đã dần bị ăn mòn, không còn lại bao nhiêu.

“Đừng, anh mau về đi, Huyên Huyên tỉnh lại không thấy ai sẽ khóc đó, mau đi đi, trên đường cẩn thận, em cúp máy đây!”

Cô cúp điện thoại, trượt xuống đất, nước mắt giống như những hạt trân châu bị đứt dây, không ngừng lại được, đau lòng, trái tim cô rất đau, giống như dao cứa vậy…

Dưới tầng.

Thẩm Hoài Dương ngồi trong xe, hút hết điếu thuốc này đến điếu khác, rất nhanh, một hộp thuốc đã thấy đáy, vẻ mặt u ám giống như khói đen.

Một cuộc điện thoại của cô, anh không yên tâm nên đã lập tức đi đến, nhưng cô lại không đi xuống.

Đôi mắt sâu híp lại, tia sáng trong bóng tối lập lòe, trong đó tia sáng lạnh giá lại lạnh thêm vài phần, giọng nói của cô có chút nặng nề còn mang theo chút nức nở, sao anh có thể không nghe ra chứ?

Haha, nụ cười giễu cợt trên khóe môi anh lan rộng ra, mở cửa sổ ra, để mặc cho cơn gió lạnh đến cắt da cắt thịt thổi vào…

Có một số chuyện, không cần cô phải lên tiếng, mà trong lòng anh đã rõ như gương, biết rất rõ.

Trên hành lang bệnh viện, Diệp Giai Nhi ngồi xổm trên mặt đất, cô ngồi xổm rất lâu, đến khi hai chân tê cứng, không dám động đậy.

Cuối cùng vẫn là y tá đi qua bên cạnh cô đỡ cô dậy, thấy mặt cô toàn là vệt nước mắt, có chút giật mình, hơn nữa điện thoại của cô vẫn đang reo, nhưng lại không có ý định nhận.Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mà ở dưới tầng, tay trái Thẩm Hoài Dương cầm điếu thuốc, tay phải cầm điện thoại, gọi liên tục vào số điện thoại kia, nhưng từ đầu đến cuối lại không có ai bắt máy.

Một đêm, cô không ngủ, anh cũng như vậy, hút thuốc cả một đêm, ngồi ở trên xe cả một đêm…

Sáng sớm, Diệp Giai Nhi đi xuống tầng mua đồ ăn sáng cho Quách Mỹ Ngọc, lần này bà không từ chối cũng không làm ầm ĩ nữa, để mặc cô đút cho ăn hết chỗ cháo kia.

Băng gạc trên cánh tay cần thay, cô gọi bác sĩ đến, nhân lúc thay băng gạc, Quách Mỹ Ngọc bảo cô chuyện gì nên giải quyết thì phải giải quyết triệt để.

Chuyện nên giải quyết thì phải giải quyết triệt để….

Cái gọi là chuyện nên giải quyết trong miệng bà còn có thể chỉ cái gì đây, trong lòng Diệp Giai Nhi tràn đầy sự đau khổ khó nói lên lời, đau đớn, nhưng chuyện có thể làm là gật đầu.