Cô vốn cho rằng Tô Chính Quốc nói chuyện quan trọng, nhưng không ngờ đến chính là, ông ta lại bảo tập thể dục buổi sáng.
Sáu giờ bốn mươi, trời còn chưa sáng, còn có chút tối, nhiều hơn chính là lạnh.
Bởi vì mang thai, vậy nên Tô Chính Quốc phá lệ khai ân với cô, cô có thể chạy chậm, cũng có thể tản bộ, nhưng nhất định phải đủ bốn vòng.
Mặc trên người áo lông, cô bọc mình lại vô cùng chặt chẽ, nhưng vẫn cảm thấy gió lạnh hung hăng thổi vào trong người.
Nhưng Thẩm Hoài Dương lại chỉ mặc một bộ đồ thể thao màu xám, vẻ đẹp trai lại tăng thêm vài phần tuỳ ý.
Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, anh đã bỏ xa Tô Chính Quốc một đoạn dài.
Thân thể rét run, Diệp Giai Nhi thở ra khí lạnh, nhưng một ánh mắt của Tô Chính Quốc quét qua, cô giật mình một cái, cũng không còn dám lười biếng nữa, cùng cấp tốc bắt đầu di chuyển.
Thế là ba người liền tạo thành một bức tranh đặc biệt.
Thẩm Hoài Dương ở phía trước, Tô Chính Quốc ở giữa, mà Diệp Giai Nhi lại giống như một con ốc sên ở cuối cùng.
Không chạy, nhưng sau bốn vòng này, cô đều cảm thấy toàn thân nóng lên, vô cùng thoải mái, nhất là bầu không khí mới mẻ, cảm thấy vô cùng tự tại.
Ánh mắt nghênh tiếp người đàn ông đối diện, cô nhìn chăm chú.
Đôi chân dài mạnh mẽ của anh hướng về phía trước, đồng thời cánh tay hướng về phía sau vẽ ra đường cong duyên dáng, giống như một con sư tử đang chạy, mạnh mẽ và ưu mỹ.
Chỗ cổ áo, mồ hôi đã thấm ướt vào chiếc áo ba lỗ màu trắng bên trong áo khoác, dán trên cơ thể, chỉ khiến cho người ta cảm thấy gợi cảm.
Cô chưa bao giờ để ý, hoá ra khi đàn ông chạy bộ lại có thể gợi cảm như thế.
Dường như cảm thấy cô đang nhìn chăm chú, anh quay người, nheo mắt cố ý đảo qua cô, đường cong ẩn ẩn mở rộng.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Diệp Giai Nhi hoàn hồn, nhanh chóng dời ánh mắt, lại nghĩ đến cảnh ở phòng tắm, cô lắc đầu, đỏ mặt, cắn răng.
Người đàn ông này đẹp mắt đến mức có thể khiến cho tất cả mọi người mặc cảm, nhưng nếu như tà ác hạ lưu, đương nhiên cũng không có một ai có thể so sánh với anh!
Cuối cùng kết quả nhận được là, từ nay về sau, sáng nào cũng phải dậy sớm tập thể dục.
Đây là lời mà Tô Chính Quốc tự mình nói với Diệp Giai Nhi sau khi Thẩm Hoài Dương đi làm.
Nghe vậy, cô chỉ cảm thấy đau đầu, nhưng lại không dám vi phạm.
Từ trên xuống dưới nhà họ Thẩm, cô sợ nhất chính là ông cụ Tô Chính Quốc, bởi vì ông không giận mà tự uy.
Đến trưa, cô gọi điện thoại cho Trần Dĩ Ninh: “Dĩ Ninh, Chí Long sao rồi?”
“Đã về nhà.
” Giọng nói của Trần Dĩ Ninh không nghe ra bất cứ cảm xúc nào.
Diệp Giai Nhi không để ý, thả lỏng tâm trạng, lại cùng Trần Dĩ Ninh nói thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Một bên khác.
Trần Dĩ Ninh siết chặt điện thoại di động, vẻ mặt có vẻ dữ tợn, ấn một dãy số điện thoại, cô ta gọi đi.
Mà cuộc điện thoại này, cũng không biết cô ta đang gọi cho ai… Nhà họ Thẩm, Diệp Giai Nhi đương nhiên không tiếp tục chờ nữa, cô quyết định về nhà một chuyến.
Ngồi lên xe taxi, cô báo địa điểm, xe còn chưa khởi động thì điện thoại lại vang lên.
.