Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 643




CHƯƠNG 643

Nhưng mà anh đang gọi điện thoại với ai vậy, Tô Tình hả?

Hồi trưa này anh đã nhìn thấy cô và Thẩm Thiên Canh gặp nhau?

“Thẩm Thiên Canh đi tìm Diệp Giai Nhi, chắc chắn là vì để hiến tủy cho con tiện nhân Dương Tuyết đó.” Tô Tình cắn răng chửi rủa, cảm xúc vô cùng bất ổn.

Mặc dù cách một cái điện thoại, nhưng mà thông qua âm thanh truyền đến, có thể để Thẩm Hoài Dương bắt được cảm xúc của bà ta rất rõ ràng.

Bà ta rất kích động, rất gấp gáp, anh có thể nghe rõ từng tiếng thở, lúc này Tô Tình cần được an ủi, cần được trấn an.

“Mẹ à, cô ấy tuyệt đối sẽ không hiến tủy cho Dương Tuyết đâu, mẹ ăn cơm tối chưa?”

Nghe vậy, lông mi Diệp Giai Nhi run lên nhè nhẹ, quả nhiên là cô đoán không sai mà, anh đã biết toàn bộ mọi chuyện.

Hiển nhiên là Tô Tình không tin: “Mẹ không tin, chắc chắn nó nhất định sẽ hiến mà, nó và Thẩm Thiên Canh đã gặp nhau rồi, chắc chắn là bọn họ nói chuyện hiến tủy.”

“Tin tưởng con đi, cô ấy thật sự sẽ không hiến tủy cho Dương Tuyết đâu, con có lý do để khẳng định.”

“Lý do là gì?” Đương nhiên Tô Tình không muốn có người hiến tủy cho Dương Tuyết, bà ta hận không thể để Dương Tuyết chết ngay lập tức.

Thẩm Hoài Dương cũng không giấu giếm bà ta, anh cảm thấy căn bản không cần thiết phải giấu diếm, không dài dòng, chỉ nói một câu: “Cô ấy đang mang thai.”

Nghe vậy, Tô Tình ở bên kia liền im lặng rất lâu, chỉ có tiếng hít thở đều đều.

Diệp Giai Nhi lại mang thai, đúng là nằm ngoài dự liệu của bà ta, chẳng qua bây giờ người có thể hiến tủy chỉ có một mình cô mà thôi, lúc này cô mang thai, không còn gì có thể tốt hơn.

Nhưng mà cô lại mang thai con của Hoài Dương, bây giờ so sánh, bà ta không có thời gian so đo những chuyện đó nữa, bây giờ Thẩm Thiên Canh và con đàn bà đó mới là quan trọng nhất.

“Được, mẹ biết rồi, tất nhiên mẹ sẽ không để cho hai người bọn họ sống thoải mái.” Cơn giận của Tô Tình vẫn còn chưa tiêu tan, trong bụng vẫn là một ngọn lửa giận.

Cúp điện thoại, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương sâu thăm thẳm, mấy ngày nay có thời gian, anh suy nghĩ lại, anh cần phải về nhà chính nhà họ Thẩm một chuyến, nói chuyện với bà thật đàng hoàng.

Dường như là phát giác được cái gì đó, hoàng lông mày tuấn tú khẽ cử động, thân thể cao lớn quay lại, quả như nhìn thấy Diệp Giai Nhi đang đứng ở cửa.

Cô nhìn anh đăm đăm, biểu cảm lạnh lùng, hai tay đang rủ xuống bên người hơi siết lại, anh đã biết sự thật từ lâu rồi, nhưng lại cố ý che giấu cô lâu như thế.

Còn nữa, anh dùng giọng điệu chắc chắn để nói chuyện với Tô Tình, càng làm cho cô giận dữ hơn.

“Anh dựa vào cái gì mà kết luận em chắc chắn sẽ không hiến tủy?” Cô nhìn anh.

Thẩm Hoài Dương đi đến gần, nắm chặt bàn tay đang rủ xuống bên người cô: “Đều nghe hết rồi, anh biết em sẽ không.”

Đây chính là phản ứng của anh, một câu đều đã nghe thấy rồi, thật đơn giản, chỉ có thế mà thôi?

“Nói không chừng là sẽ đó, không chừng là một ngày nào đó em sẽ đi làm.” Cô hất tay anh ra, có hơi phát cáu.

“Ngoan, đừng có gây chuyện.” Anh nhẹ giọng dỗ dành.

Nghe vậy, lửa giận đang cháy hừng hực trong lòng cô không khỏi bùng cháy hơn nữa, lồng ngực phập phồng, anh giấu diếm cô, lừa gạt cô như thế, lại còn nói là cô đang gây sự.

Cảm xúc dao động kịch liệt, Diệp Giai Nhi rút tay mình ra từ trong lòng bàn tay anh, đẩy người anh: “Ai đang gây chuyện với anh chứ, em đang nói thật.”