Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 642




CHƯƠNG 642

Ông ta không yêu mẹ cũng được, nhưng mà điều kiện tiên quyết bắt đầu kể từ khi ông ta yêu một người phụ nữ khác thì ông ta phải lập tức nói rõ với mẹ mình, sau đó cho dù có ở cùng với người phụ nữ đó hay không, anh cũng sẽ không hỏi một tiếng nào, đương nhiên trong lòng anh sẽ hận ông ta, nhưng mà cũng không hận giống như bây giờ, bởi vì ông ta lại để mẹ mình tận mắt nhìn thấy ông ta và người phụ nữ khác thân mật với nhau.

Sự khác biệt giữa vế trước và vế sau vô cùng xa, vế trước còn có khả năng tha thứ, mà vế sau thì…

Kêu ông ta mang người phụ nữ đó rời khỏi thành phố S, mãi mãi cũng đừng xuất hiện trước mặt anh, đây chính là sự nhượng bộ lớn nhất của anh.

Dù sao thì Thẩm Thiên Canh cũng là ba của anh.

Thẩm Thiên Canh trong lòng anh đã từng là anh hùng, từng rất uy vũ, là một tấm gương, anh đã từng tôn kính, chỉ là bây giờ hoàn toàn sụp đổ hết rồi.

Hương vị nicotine thấm vào trong phổi, lúc này mới có thể kiềm chế những cảm xúc trong lòng anh xuống, lại hít một hơi, Thẩm Hoài Dương bóp tắt tàn thuốc, thu lại cảm xúc ở trong lòng, lái xe đi khỏi.

Bệnh viện.

Nhìn gương mặt sưng đỏ của Thẩm Thiên Canh, hàng lông mày tinh tế của Dương Tuyết hơi nhíu lại, kinh ngạc hỏi: “Mặt của ông bị sao vậy?”

“Không có gì đâu, chỉ là bị đụng vào mà thôi.” Thẩm Thiên Canh hời hợt trả lời như thế.

Mặc dù bị đánh hai đấm, trong lòng của ông ta cũng có lửa giận, chỉ là lúc này lửa giận đã tiêu tan gần hết rồi.

“Sao lại không cẩn thận như thế, ông đi đứng không chịu nhìn đường hả?” Dương Tuyết gọi y tá cầm cục nước đá đến thoa mặt cho ông ta.

Ngồi ở đó, trong lòng của Thẩm Thiên Canh như có điều suy nghĩ, tâm trạng dao động, cũng rất lo lắng, chuyện để Diệp Giai Nhi hiến tủy bây giờ càng ngày càng khó xử hơn rồi.

Hoài Dương đã biết tất cả mọi chuyện, đương nhiên là anh sẽ không đồng ý.

Đẩy cửa chung cư ra, ánh sáng mờ nhạt ở trong phòng để cảm giác uể oải của anh tán đi một chút, biểu cảm lạnh lẽo trên gương mặt cứng rắn cũng đã dịu dàng hơn.

Diệp Giai Nhi đang làm bữa tối trong phòng bếp, Huyên Huyên đang đọc mấy chữ cái tiếng anh, vừa viết, cái miệng nhỏ nhắn còn tự lẩm bẩm: “A b c e f…”

Đọc đến bốn năm lần, lần nào cũng quên đọc chữ d, cứ trực tiếp đọc từ c rồi đến f.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô bé giống như là một con bươm bướm mà nhảy cẫng lên, trong miệng ngọt ngào gọi một tiếng ba.

Anh khom người xuống ôm cô bé vào trong ngực, Thẩm Hoài Dương nhẹ nhàng hôn lên gương mặt mềm mại của cô bé, ngồi lên trên ghế sofa, điện thoại lại rung lên một trận, là Tô Tình.

Đặt cô bé ngồi lên trên ghế sofa, sau khi trở về phòng mình thì nghe điện thoại.

Diệp Giai Nhi mặc tap dề đi ra khỏi phòng bếp, không nhìn thấy bóng dáng anh đâu, cô nghi hoặc nhíu mày nhìn Huyên Huyên: “Ba của con đâu rồi?”

“Đang nghe điện thoại ở trong phòng đó.” Bàn tay trắng nhỏ nhỏ nhắn của Huyên Huyên chỉ vào phòng nhìn, thấy mẹ mình đi đến phòng, cô bé lặng lẽ mở tivi lên.

Đợi đến lúc cô đang chuẩn bị đi vào thì lại nghe thấy anh nói nhìn thấy hai người gặp nhau ở quán cà phê gần trường học, nghe vậy, Diệp Giai Nhi không tiếp tục bước về phía trước nữa, cô đứng yên ở đó. Hai người ở quán cà phê trường học, ngoại trừ cô và Thẩm Thiên Canh, cô không nghĩ ra người khác.