Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 621




CHƯƠNG 621

Cô bất giác trái tim run rẩy dữ dội, cô rốt cuộc vẫn là hỏi ra miệng: “Mẹ, có phải con là mẹ nhặt được?”

Tay Quách Mỹ Ngọc khựng lại, sắc mặt cứng ngắc, sau đó ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn cô: “Sao vậy?”

“Con là do mẹ nhặt về sao?” Cô mở miệng, lại hỏi, giọng nói đó gào thét trong đáy lòng, nhất định không phải, nhất định là sai lầm rồi! Cô hi vọng biết bao bà nói ra hai chữ ‘không phải’!

“Con nghe ai nói gì rồi sao?” Quách Mỹ Ngọc lại hỏi, Diệp Giai Nhi sẽ không vô duyên vô cớ hỏi bà câu này, nhất định là có người ở sau lưng nói gì đó.

“Mẹ, con muốn biết đáp án, muốn có đáp án chân thật nhất, mẹ đừng lừa con.” Cô không trả lời, chỉ trực tiếp nói.

Quách Mỹ Ngọc khép album trước mặt lại, thở thật dài một tiếng, gật đầu: “Là mẹ nhặt con về, ở ngay cửa nhà.”

Bà luôn không biết nói dối, chuyện này chôn trong lòng bà cũng đã rất lâu, hôm nay Diệp Giai Nhi hỏi, liền đại biểu rằng nhất định đã biết được gì đó.

Ầm một tiếng, Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy nơi nào đó trong lòng mình sụp đổ, tiếp đó, giọng nói cũng có chút bất ổn: “Vậy nhẫn ngọc thạch Huyên Huyên đeo thì sao?”

“Là phát hiện trong tã lót của con.”

Sức lực trên dưới toàn thân đều bị rút đi, cô mềm oặt ngồi trên sofa, không nói nữa.

Trong lòng mặc niệm một vạn lần không phải, hi vọng mãnh liệt biết bao chỉ là một cuộc vui đùa, lại không kháng cự nỗi sự tàn khốc của hiện thực!

Dương Tuyết, cũng chính là người phụ nữ đó, lại là mẹ ruột của cô! Quả thật, cô căn bản không cách nào tiếp nhận, cũng không muốn tiếp nhận!

“Nhưng Giai Nhi, con nhớ kỹ, con vĩnh viễn đều là con gái thân nhất của mẹ, huyết thống chỉ là một loại tượng trưng, mẹ vĩnh viễn đều yêu con và Huyên Huyên, nói thật, lúc con nói con và anh trai đánh nhau, mẹ hướng về ai? Mẹ nuôi con lớn như vậy, người khác muốn cướp cũng không thể cướp con đi, con đó, là áo bông nhỏ thân thiết của mẹ.”

Bà khom người, ôm Diệp Giai Nhi, giống như dỗ trẻ con khi còn bé, bà khẽ vỗ lưng cô.

Hơi thở bình ổn, trái tim đập kịch liệt cũng dần khôi phục bình tĩnh, Diệp Giai Nhi cũng vươn tay ôm chặt lấy bà, mặt vùi vào lòng bà.

“Con gái của mẹ mẹ nuôi tới lớn như vậy, như hoa như ngọc, muốn cướp đi cũng không có cửa, nói cho mẹ biết, rốt cuộc con đã nghe người khác nói gì?”

Cô lắc đầu, vài ba câu qua loa tùy ý: “Không có, chỉ là nghe người khác nói mấy lời rảnh rỗi, con muốn tùy tiện bẫy mẹ, không nghĩ tới mẹ lại dễ dàng trúng chiêu như vậy.”

“Con nhỏ chết tiệt này! Không nói cho con biết là không muốn khiến trong lòng con có cục u, nuôi từ nhỏ tới lớn, con chính là con gái ruột của mẹ, sau này nếu người khác lại nói vớ vẩn gì, con cứ xem như không nghe thấy.”

Hai mẹ con ngồi trên sofa lại nói thật lâu sau mới chúc ngủ ngon, về phòng nghỉ ngơi.

Diệp Giai Nhi nằm trên giường, suy nghĩ đã vô cùng hỗn loạn, không cách nào vận hành bình thường nữa, chỉ ngắn ngủi một ngày mà thôi, cô lại cảm thấy cuộc sống của mình đã chuyến biến 180 độ.

Dương Tuyết là mẹ ruột của cô, sau lưng lại ở cùng một chỗ với Thẩm Thiên Canh!

Chỉ là đối với Dương Tuyết, cô căn bản không muốn thừa nhận, cuộc sống hiện tại của cô rất tốt, rất bình tĩnh, không muốn lại bị bà ta đánh vỡ.

Trước khi biết việc này, Dương Tuyết đối với cô mà nói chỉ là một người xa lạ, sau khi biết chuyện này, liền là một người xa lạ có thêm quan hệ máu mủ, quy cho cùng, vẫn là người xa lạ.

Sắc đêm ngày càng thâm trầm, suy nghĩ phiền loạn cũng dần quy về bình tĩnh…