Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 611




CHƯƠNG 611

Nhìn hành động của anh, cô nháy mắt mấy cái: “Anh cảm thấy em rỗi hơi không có chuyện gì làm sao?”

“Đã cầu hôn một lần rồi, lần thứ hai cầu hôn sẽ càng có kinh nghiệm, nói a.” Anh đề cao giọng ở cuối câu, tay ngoắc ngoắc cô.

Hất tay anh ra, Diệp Giai Nhi hơi mất kiên nhẫn phẩy tay: “Em đang dọn dẹp phòng, không có việc gì thì đi sang một bên, ngoan, đừng gây rối.”

Thẩm Hoài Dương không hài lòng với dáng vẻ phất phơ cà lơ lúc này của cô: “Cầu hôn thêm một lần thì lại thế nào?”

“Không thế nào!” Cô giơ tay ra ném miếng giẻ lau lên bàn: “Lúc này anh muốn gây chuyện phải không?”

“Em cầu hôn anh một lần, anh sẽ ngoan ngoãn ngồi trên sô pha ngay, không quấy rầy em nữa, như thế nào?” Anh hí mắt, nói dỗ dành.

Ngón tay Diệp Giai Nhi “gian trá’ chọc chọc vào ngực anh: “Mấy thứ mà anh suy tính trong lòng em vẫn có thể đoán ra chút, bảo em cầu hôn anh, sau đó anh đeo nhẫn vào ngón tay em, có phải không?”

Bị nói trúng, nhưng Thẩm Hoài Dương vẫn rất điềm nhiên, trên gương mặt anh tuấn còn nở nụ cười tươi: “Giai Nhi, có ai nói em rất thông minh chưa?

Vừa nói, tay anh nắm lắm tay đang chọc của cô, giơ lên, rồi hôn nhẹ lấy.

Mặt cô ửng hồng, rồi bắt đầu đỏ bừng, nhịp tim cũng trở nên nhanh hơn.

“Lại đây, cầu hôn một lần đi…” Anh vẫn tiếp tục dụ dỗ.

Nhưng, Diệp Giai Nhi không mắc mưu: “Không cầu hôn đâu, chuyện đó làm một lần là đủ, sau này không bao giờ làm nữa!”

Thẩm Hoài Dương nghe xong, trong lòng có chút khó chịu, có thể cầu hôn Điền Quốc Gia, nhưng anh thì lại không được, thật muốn đánh mông cô mất cái, xả giận.

Bàn tay anh đặt lên vai cô, xoay người cô qua, hai người bốn mắt nhìn nhau, mắt Thẩm Hoài Dương sáng như đuốc, chăm chú nhìn chằm chằm cô: “Vậy được thôi, đổi thành anh cầu hôn…”

Nhưng, giọng nói trầm thấp của anh chưa dứt câu, Diệp Giai Nhi đã dùng lòng bàn tay bịt miệng anh lại: “Giờ còn chưa phải lúc.”

Anh nhìn cô chằm chằm, miệng gằn từng chữ: “Chiếc nhẫn này em đã tháo một lần, em cho là em còn có cơ hội lần thứ hai để vứt bỏ sao? Nói cho em biết, đừng có mơ!”

Diệp Giai Nhi cười khẽ, hai tay ôm lấy eo anh, vùi đầu vào cổ anh: “Ây! Có ai từng nói dáng vẻ ghen tuông của anh rất đáng yêu chưa?”

“Em, đây là đang giễu cợt anh sao?” Sắc mặt anh tối sầm đi, híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào tóc trên đỉnh đầu cô.

“Không có, chỉ là em không muốn anh bốc đồng như vậy, quan hệ của em và mẹ anh thế nào anh cũng đã nhìn thấy, gần như có thể nói là như nước với lửa. Trước khi mối quan hệ giữa em và bà ấy được xử lý ổn thỏa thì em không muốn nhận lời với anh. Em không muốn chồng tương lai của em bị kẹp giữa vợ và mẹ, tính ra đây đã lần kết hôn thứ hai của em, em muốn đối xử tốt với nó một chút, muốn mối quan hệ của chúng ta đi được xa và dài hơn một chút.”

Mối quan hệ giữa cô và Tô Tình quá căng thẳng, một lần cãi nhau không đáng là gì nhưng nếu lần nào cũng cãi nhau thì sao?

Anh là đàn ông, có công việc của mình, cũng có những buổi xã giao, ở bên ngoài đã đủ mệt rồi, đến khi về nhà lại nhìn thấy những cảnh cãi cọ như vậy, cô chỉ sợ anh sẽ thấy chán ghét.

“Hơn nữa, chúng ta hiện giờ như vậy không phải cũng khá tốt sao?” Cô nói, có lẽ bây giờ trong lòng cô đã có sự e sợ với hôn nhân.

“Tốt sao?” Thẩm Hoài Dương nhướng mày, không thể ăn cơm cùng nhau, ngủ cùng nhau, sống chung như vậy thì có gì tốt chứ?

“Tốt chứ, trước đây chúng ta chưa từng yêu đương mà đã kết hôn luôn, khoảng thời gian này coi như chúng ta đang yêu đi, cảm nhận niềm vui khi đang yêu, như vậy cũng không tồi.”