Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 511




CHƯƠNG 511

“Tại sao muốn gả cho anh ta?” Bàn tay to của anh vẫn kìm lấy bờ eo thon thả của cô, khàn giọng, đốm lửa lập lòe trong mắt còn đang nhảy nhót.

Sức lực anh rất lớn, Diệp Giai Nhi giãy giụa đến má đỏ bừng cũng không thể xoay chuyển anh, ngược lại khiến bản thân ngực phập phồng, thở hổn hển.

Thế là cô dứt khoát từ bỏ giãy giụa, cứ như vậy cưỡi lên hông anh, khẽ thở dốc.

Bàn tay to nhấc lên trên, anh vén sợi tóc rũ trên má cô ra sau tai, mặc dù lửa giận trong lòng còn đang cuồn cuộn dâng trào, nhưng động tác trên tay lại rất dịu dàng.

“Tại sao muốn kết hôn với anh ta?” Khẽ động bờ môi mỏng, giọng anh trầm thấp khàn khàn, con ngươi khóa chặt bóng dáng cô, lại mở miệng hỏi.

“Thẩm Hoài Dương, chẳng lẽ anh không cảm thấy anh quản hơi nhiều sao?” Giọng cô vẫn đè rất thấp, hai tay kéo áo sơ mi trước ngực anh.

Thẩm Hoài Dương nhướn mày, bàn tay đặt trên hông cô khựng lại, ánh mắt trầm xuống, lại nói: “Cô yêu anh ta sao?”

Diệp Giai Nhi không lên tiếng, cau mày, chỉ im lặng dùng sức đẩy tay anh, muốn tách tay anh ra.

Anh không phải cảnh sát, cô cũng không phải tội phạm, hoàn toàn không cần trả lời những vấn đề anh đưa ra.

“Ngoan chút, nếu cô không trả lời, chúng ta cứ duy trì tư thế này tới trời sáng…”

Hô hấp nặng nề, sắc mặt Diệp Giai Nhi khẽ ngưng trọng chốc lát, ngón tay bất giác đâm vào thịt mềm trong lòng bàn tay, mang theo đau nhức, thậm chí ngay cả bản thân cô cũng có thể nghe thấy rõ ràng từ đó bật ra khỏi miệng: “Yêu…”

Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương không nhìn ra vui giận, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô, như muốn xuyên qua con ngươi nhìn vào nơi sâu nhất.

“Vậy bốn năm trước cô có yêu – ”

Lúc giọng nói trầm thấp khàn khàn sắp vụt ra, không biết tại sao, hầu kết anh lăn lộn lại nuốt lời đến bên miệng về.

Sau đó, ngón tay có chút thô ráp ma sát trên môi cô: “Mắt cô đã bán đứng cô rồi, vợ trước yêu dấu của tôi, nó rõ ràng nói cho tôi biết cô đang nói dối…”

Trái tim cô không nhịn được khẽ run rẩy, mặt hơi nghiêng đi, bình tĩnh lại nhịp đập con tim, ngẩng đầu, nói từng câu từng chữ.

“Có lẽ, tôi bây giờ không đủ yêu anh ấy, nhưng không lâu nữa tôi sẽ là vợ anh ấy, đến lúc đó tôi sẽ cố hết sức yêu anh ấy!”

Câu này không chỉ là nói cho anh nghe, đồng thời, cũng là nói cho mình nghe.

Bàn tay to cách lớp áo ngủ bất giác nắm chặt thịt mềm bên hông cô, cánh tay săn chắc của Thẩm Hoài Dương siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay càng hiện lên rõ ràng.

“Cho nên, anh không cần lại dây dưa không rõ với một người phụ nữ có chồng nữa…”

Anh không lên tiếng, bàn tay to rơi trên đỉnh đầu cô, dùng sức, trực tiếp đè cơ thể cô bò lên ngực mình.

Lúc này, thân thể hai người dán sát vào nhau, không một khe hở, dính lấy nhau.

Mặt trái Diệp Giai Nhi bị ép dán lên ngực anh, dù cách áo sơ mi, lại vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim đập vững vàng, nóng rẫy, cường tráng bên dưới.

Bốn chữ phụ nữ có chồng quả thật khiến người ta chán ghét!

Cô bây giờ đang nói rõ với anh, cô là hoa đã có chủ sao?

Thậm chí ngay cả hơi thở từ mũi phun ra cũng nóng hổi như muốn phỏng, Thẩm Hoài Dương khinh thường hừ lạnh, liếc nhìn chiếc cổ trắng nõn như ngọc ấy, có cảm giác muốn bẻ gãy.