Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 501




CHƯƠNG 501

Mặc dù đùi vẫn còn ẩm ướt nhưng nơi cô vừa ngồi qua lại nóng như lửa, cô chỉ mới rời đi vài giây thôi mà anh đã cảm thấy trống rỗng, luyến tiếc…

Luyến tiếc…

Hai chữ này xẹt qua đầu khiến Thẩm Hoài Dương lập tức sửng sờ tại chỗ, ừm, anh quả thực rất sửng sờ…

Luyến tiếc… Cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường nhất, nếu muốn nói đến chỗ đặc biệt thì chính là cô là vợ cũ của Thẩm Hoài Dương anh, chỉ vậy thôi.

Nhắc đến chuyện hôn nhân, bọn họ đã thỏa thuận với nhau rồi mới kết hôn, điều cô muốn là đứa con trong bụng, còn điều anh muốn là một đối tượng kết hôn.

Lý do chọn cô rất đơn giản, thứ nhất là vì cô đúng lúc xuất hiện khi anh cần nhất, thứ hai là vì cô nhìn thuận mắt, thú vị và tươi mới hơn những người phụ nữ khác…

Nhưng tại thời điểm này, tại sao anh lại cảm thấy luyến tiếc một người phụ nữ chỉ vì những lý do trên?

Ngay cả bản thân anh cũng rất sốc, khó hiểu và hoang mang trước những suy nghĩ hiện lên trong đầu mình…

Ngoài ra, nếu người anh yêu là Thẩm Hải Băng và anh đã có được Thẩm Hải Băng, vậy tại sao anh lại đi trêu chọc vợ cũ của mình?

Nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng và bình tĩnh của cô lúc nói ra những lời đó, Thẩm Hoài Dương bất giác bóp chặt tách cà phê trên bàn.

Cũng như cô nói, dù là bốn năm trước hay bốn năm sau thì trong tim anh vẫn chỉ yêu một mình Thẩm Hải Băng Bây giờ anh đã có được người phụ nữ mà anh hằng mơ ước và muốn có được, tại sao anh lại còn trêu chọc một người phụ nữ không quan trọng?

Môi mỏng kéo ra một vòng cung đầy châm chọc, suy nghĩ của anh rất loạn, đến mức có thể dùng từ hỗn loạn để hình dung, anh không tìm được lối ra.

Ngoài sự hỗn loạn thì tiếp theo là sự phiền não khó tả, đôi mắt hẹp dài từ từ nheo lại, Thẩm Hoài Dương châm một điếu thuốc.

Khói thuốc lượn lờ bay vào mắt trái đang nheo lại của anh, anh búng tàn thuốc, mùi nicotin tràn ngập trong khoan phổi, phiền não theo đó cũng dần tan biến.

Đột nhiên, sương mù bao phủ trong lòng cũng dần biến mất, mây đen lui đi nhường chỗ cho ánh mặt trời, ánh sáng chiếu vào giống như pháo hoa lập lòe giữa kẽ tay. Cuối cùng, một số thứ đã dần sáng tỏ, sự phiền não và hỗn loạn tích tụ trong lòng cũng dần biến mất rồi trở nên rõ ràng hơn.

Giây trước gương mặt tuấn tú vẫn còn âm u giống như mây đen giăng trên đỉnh đầu thì giây tiếp theo lại trở nên rực rỡ sáng chói.

Nhân viên phục vụ bưng cà phê ra bị sặc đến mức không kìm được hắt hơi, cô ta nhíu mày, đi tới chỗ nhân viên đang tính tiền ở quầy thu ngân: “Sao nặng mùi vậy, có người đang hút thuốc sao? Tại sao không nhắc nhở người ta không được hút thuốc trong quán cà phê?”

Nhân viên phục vụ ở quầy thu ngân giữ tay người phục vụ bưng cà phê rồi hất cằm ra cửa sổ, bảo cô ta nhìn sang.

Nhân viên phục vụ đặt cà phê lên bàn rồi nhìn sang, lúc nhìn thấy thì không kìm được nuốt nước bọt, cuối cùng cũng im lặng.

“Không có tiền đồ! Không phải vừa rồi cô trách tôi không lên tiếng nhắc nhở người ta không được hút thuốc ở đây sao? Sao bây giờ lại im lặng rồi?”

“Có thể nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú xuất chúng như vậy thì cho dù có ngửi mùi thuốc lá cả ngày cũng đáng giá!”

“Cứ mười người đến đây thì có chín người là phụ nữ, nếu không thì là một cặp đôi, đôi khi cũng có người đàn ông đến nhưng đây là người đàn ông hoàn mỹ nhất!”