Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 488




CHƯƠNG 488

Tuy nhiên, cô còn chưa kịp nói hết lời thì thân hình cao lớn của người đàn ông đã cúi xuống, đôi môi mỏng bốc lửa của anh đã áp lên khóe môi cô, hôn thật sâu.

Hơi giật mình, sau khi phản ứng lại, cô cau mày, hung dữ trừng anh.

Thẩm Hoài Dương đã sớm dời người ra, nhìn chằm chằm vào cô: “Tuy nhiên, tôi có quyền đến thăm Huyên Huyên bất cứ lúc nào.”

“Anh là ba của con bé, đây là sự thật không thể phủ nhận, cho nên anh đương nhiên có tư cách đến thăm Huyên Huyên, tôi đồng ý.” Diệp Giai Nhi nói.

“Bây giờ đi đâu?”

“Giúp Huyên Huyên chọn một con diều.”

Cách bệnh viện không xa, có một cửa hàng diều, rực rỡ đầy màu sắc, đủ mọi kiểu.

Chỉ là, điều mà Diệp Giai Nhi không ngờ tới là anh sẽ đi cùng với mình, một dáng người cao lớn mạnh mẽ đứng trước cánh diều, bàn tay lớn lật qua lật lại.

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh hai cái, sau đó cô thu hồi ánh mắt, lựa chọn một con diều bướm, có màu sắc rất bắt mắt.

Thanh toán tiền xong, nhưng thấy anh vẫn đứng đó, nói gì đó với người phục vụ, mãi sau khi tiến lại gần mới nghe rõ.

“Con diều sao này chỉ có màu xanh lam sao?”

“Còn có loại màu đỏ cam, nhưng hiện tại đã hết hàng.” Nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trước mặt, người phục vụ đỏ mặt.

Bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng cầm lấy con diều xanh lam nhìn một lúc lâu, Thẩm Hoài Dương lại đặt nó trở lại vị trí cũ, cau mày: “Cái màu cam, còn chỗ nào còn hàng?”

“Thưa anh, cửa hàng diều của chúng tôi là một chuỗi cửa hàng, còn có chi nhánh trên đại lộ Kim Thành nữa, hay là tôi gọi điện hỏi dùm anh?”

“Ừm …” Một tiếng đáp nhẹ thốt ra từ đôi môi mỏng, chờ mong.

Chỉ là mua một con diều thôi, sao lại cầu kỳ vậy?

Nhìn lướt qua con diều xanh, Diệp Giai Nhi nhàn nhạt nói: “Con diều xanh này cũng không tệ.”

“Bầu trời màu xanh, con diều cũng màu xanh, cô muốn cho con bé thả diều, hay là đi tìm diều vậy?”

Nghe vậy, người phục vụ đi tới cũng hùa theo, nói: “Anh đây nói rất đúng, màu của diều và màu trời có chút quá giống, khi diều bay cao, thì cũng không dễ thấy nữa.”

Nhíu mày, cô dứt khoác không nói gì nữa, bước chân đi, trực tiếp bước ra ngoài cửa hàng diều.

Nhưng mà, chưa kịp đi được hai bước, thì cổ tay đã bị phía sau túm lấy, Thẩm Hoài Dương nhướng mày: “Chờ một chút.”

“Anh cứ đợi đi, tôi còn có việc khác phải làm.” Diệp Giai Nhi vươn tay khẽ gạt bàn tay to của anh ra, muốn anh buông ra.

Nhưng đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch, thân hình cao ngạo lười biếng dựa vào trên quầy, yên lặng nhìn hành động của cô, không lên tiếng, bàn tay to lớn kia không những không thả lỏng mà càng siết chặt hơn.

Trong cửa hàng còn những người khác, lúc này tất cả ánh mắt của họ đều đổ dồn về phía bên này.

Kéo kéo đẩy đẩy trước mặt bàn dân thiên hạ thì đúng là có chút không ra gì, cô hơi nghiến răng, không nhúc nhích nữa, đành phải đứng ở đó.