Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 472




CHƯƠNG 472

“Vậy thì ăn món cay Tây Nam đi.” Điền Quốc Gia quyết định, có mấy lần đến nhà hàng nước ngoài ăn cơm với cô, có thể nhìn ra được cô chẳng thích ăn là mấy.

Mở cửa phòng ra, ở bên trong ngồi đầy người, chỉ còn sót ba vị trí trống.

Toàn bộ đều là đồng nghiệp ở sở cảnh sát, hơn nữa đa số đều là đàn ông, vừa nhìn thấy Giai Nhi đi vào, bọn họ đều huýt sáo hò reo với Điền Quốc Gia.

“Chị dâu thật là xinh đẹp.”

“Đúng vậy đó, chẳng trách đội trưởng cứ không chịu mang chị dâu ra ngoài, có phải là sợ chúng tôi đoạt mất không?”

“Ai nha, đây không phải là công chúa nhỏ trong tấm hình ở trên bàn làm việc của đội trưởng chúng ta hả?”

“Đúng rồi đó, đến đây, công chúa nhỏ chào hỏi cái nào.”

Huyên Huyên cũng không bối rối, cười tủm tỉm đứng ở đó, giọng nói trẻ con vang lên: “Cháu chào các chú, cháu tên là Diệp Tĩnh Huyên, năm nay cháu ba tuổi lẻ bảy tháng, đang học nhà trẻ ạ.”

Một đám người đều bị giọng nói ngây thơ chân thành, bộ dạng chững chạc đàng hoàng của bé làm cho tức cười, ai nấy cũng muốn ôm bé.

Diệp Giai Nhi bị bọn họ mở miệng gọi chị dâu khép miệng gọi chị dâu thì không tự nhiên cho lắm, Điền Quốc Gia cảnh cáo bọn họ, kêu bọn họ bình thường lại một chút.

“Gọi chị dâu thì có gì mà không bình thường, bọn em đều biết là đại đội trưởng vẫn còn chưa ôm mỹ nhân và nhà, bọn em cũng chỉ luyện gọi sớm một chút thôi, để chị dâu làm quen, nếu không thì đến lúc đó có một loạt người mặc quân trang hành lễ với chị dâu, vậy thì sẽ làm chị dâu sợ rồi.”

Đương nhiên là bọn họ biết bây giờ đội trưởng của mình vẫn còn đang trong trạng thái tình đơn phương, cho nên bọn họ đang cổ vũ động viên cho đội trưởng.

“Đúng rồi đó, ở trong cục mình có ai mà không biết đội trưởng thầm thương trộm nhớ chị dâu đâu chứ, trên bàn là ảnh chụp của chị dâu với lại công chúa nhỏ, tâm tư của đội trưởng không khó đoán chút nào hết, ha ha ha.”

Vừa mới nói xong, bọn họ liền cười theo, Điền Quốc Gia bị đám người vạch trần xấu hổ ngại ngùng, gương mặt với đường cong sắc sảo hơi đỏ ửng.

Ngược lại là Diệp Giai Nhi tự nhiên hào phóng, cô cười nhẹ chào hỏi bọn họ: “Tôi tên là Diệp Giai Nhi, rất vui được gặp mọi người.”

Chỉ là cô không ngờ là Điền Quốc Gia lại đặt ảnh chụp của cô với Huyên Huyên ở trên bàn trong phòng làm việc, trời sinh anh ta tính tình ngại ngùng, không giống như là người sẽ làm ra chuyện này.

“Đội trưởng, anh xem đi, anh ngại ngùng cái gì chứ.”

“Anh xem chị dâu người ta đi kìa, phóng khóang bao nhiêu, đội trưởng, không phải em nói chứ, lúc này anh là đàn ông mà còn không bằng chị dâu.”

“Ha ha ha, bộ dạng này của đội trưởng thật sự rất giống với một tân nương tử sắp suất giá.”

“Ha ha ha ha.”

“Đủ rồi, ăn cơm còn không chặn nổi miệng của các cậu.” Điền Quốc Gia nói.

Cả bàn đều là đàn ông, cho nên bọn họ đều rất chăm sóc cho Diệp Giai Nhi và Huyên Huyên, mọi người đều thoải mái, có cái gì thì nói cái đó, ở chung rất hòa hợp, bầu không khí cũng vui vẻ, từ đầu đến cuối tiếng cười chưa từng đứt đoạn.

Lo lắng có Huyên Huyên ở đây, cho nên mấy người bọn họ điều chỉ uống rượu nhấp môi, uống rất ít, có lòng là được rồi, quan trọng nhất vẫn là chơi vui vẻ, uống rượu thì xếp tiếp theo.