Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 418




CHƯƠNG 418


Đôi mắt đen láy như vết mực không thể nào phai, Thẩm Hoài Dương nhìn chằm chằm cô thật sâu, như thể muốn nuốt chửng cô vậy.


Không có một chút sợ hãi hay nao núng nào, Diệp Giai Nhi nghênh tiếp ánh mắt của anh, lạnh lùng nói: “Anh không định trả lời sao? Vậy thì, tôi sẽ trả lời thay cho anh Thẩm, bởi vì lúc đó anh Thẩm đang bận chữa mặt với người tình của mình, không có tâm trạng, cũng không có thời gian ở riêng với con gái của mình, không phải sao? Hoặc có lẽ, anh Thẩm từ lâu đã quên béng chuyện mình có con rồi.”


“Nếu đã quên, thì dứt khoác quên luôn đi, nếu 4 năm trước đã quên sạch sẽ như vậy, thì tại sao 4 năm sau lại nhớ tới? Huyên Huyên là một con người, không phải một món đồ, lúc anh muốn chơi thì đem tới chơi, không muốn chơi thì hoàn toàn vứt sang một bên, không nghe không hỏi…”


Đứng dậy, thân hình cao lớn của Thẩm Hoài Dương đứng dậy khỏi ghế da, từng bước đến gần Diệp Giai Nhi, một luồng khí tức âm trầm và nguy hiểm lưu chuyển trên người anh, khiến người ta không rét mà run.


Tuy nhiên, cái lạnh như băng này không làm Diệp Giai Nhi sợ hãi, cô vẫn đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào anh, khí thế của cô không hề thua kém anh một chút nào.


Những gì cô nói đều không có sai, cho nên, tại sao phải trốn tránh, sợ hãi anh?


Huyên Huyên không phải là một món đồ chơi, cũng không phải một món đồ, cô bé là một người sống, không phải là khi anh muốn thì có thể bóp trong tay, không muốn thì có thể vứt sang một bên.


“Còn một vấn đề nữa mà tôi không hiểu. Bốn năm sau, anh Thẩm đưa Huyên Huyên đi với tâm trạng gì…”


Cô ngẩng đầu lên, cái cổ xinh đẹp trắng nõn của anh lộ ra trước mắt, suy đoán nguyên nhân: “Bốn năm sau, đột nhiên nhìn thấy con gái của mình đã lớn như vậy, chẳng lẽ, ngay lúc đó đã chạm vào trái tim của anh Thẩm, cho nên, mới đưa Huyên Huyên đi?”


Vẫn không nói lời nào, đôi mắt đen của Thẩm Hoài Dương ghim chặt hình ảnh phản chiếu của cô vào trong đồng tử của anh.


“Nhưng, tôi muốn nói một điều với anh Thẩm, bốn năm trước, anh Thẩm không có chút tình cảm nào với Huyên Huyên, chỉ coi con bé làm con tốt thí trong hôn nhân, cho nên sự ra đời của Huyên Huyên không liên quan gì đến anh.”


“Còn sự trưởng thành trong hơn 3 năm nay, anh Thẩm không quan tâm, tôi cũng không có gì để nói, tuy là con gái của anh Thẩm, nhưng đó là sản phẩm của một sai lầm, không phải đứa con gái sinh ra với người phụ nữ mình yêu. “


“Vì vậy, tôi không có lý do, không có trách nhiệm và không có nghĩa vụ phải trách cứ anh Thẩm, bởi vì, đứng trên lập trường của anh, những gì anh làm đều không quá đáng, tôi đều có thể hiểu.”


“Bây giờ, tôi chỉ hy vọng rằng tình cảm của anh Thẩm dành cho Huyên Huyên sẽ trở lại như bốn năm trước, những lần gặp gỡ sau khi trở về thành phố S sẽ coi như chưa từng xảy ra, chúng ta hãy đưa mọi thứ trở về điểm ban đầu …”


“Vì vậy, tôi không muốn anh Thẩm xen vào cuộc sống của tôi và Huyên Huyên, và chúng tôi đương nhiên cũng sẽ không xen vào cuộc sống của anh Thẩm, như vậy đối với ai cũng tốt, không phải sao?”


Bốn năm qua không có Huyên Huyên, anh cũng có thể sống sung túc như vậy, cho nên bốn năm sau không có Huyên Huyên cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của anh.


Nhưng, cô thì không thể chịu được, nếu không có Huyên Huyên, cô sẽ mất đi trọng tâm của cuộc sống, không có phương hướng, không có động lực.


Bốn năm trời bên nhau ngày đêm, từ em bé nhỏ xíu, nuôi đến bây giờ biết chạy, biết nhảy, biết mở miệng gọi mẹ, còn ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy nữa.


Từng bước chân một, cô đều tận mắt chứng kiến, như vậy, làm sao có thể nỡ để cho anh đưa đi chứ?


Những lời đó truyền vào tai Thẩm Hoài Dương từng chữ từng chữ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, nhưng đường cong đó lại không có chút nhiệt độ nào, giống như gió lạnh rít gào trong đêm đen.