Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 393




CHƯƠNG 393


Diệp Giai Nhi cười đưa tay ôm cô bé vào trong ngực: “Không sao đâu, có chú cảnh sát mà, chú cảnh sát sẽ đuổi sói xám đi, để mẹ sờ bụng của con xem xem con ăn mấy que kem.”


Bàn tay rơi vào cái bụng nhỏ tròn tròn, cô cố ý di chuyển lên một chút, rơi vào eo của cô bé, nhẹ nhàng chọt chọt.


Cô bé sợ nhột, cười khanh khách, không ngừng cầu cứu: “Bà ngoại ơi cứu cháu với, ông ngoại ơi cứu cháu với.”


Chơi đủ rồi, Huyên Huyên dựa vào đùi cô ngoan ngoãn say mê xem hoạt hình hai chú gấu, tỉnh thoảng còn bắt chước chú gấu bé, giọng nói trẻ con mềm mại kêu lên: “Gấu lớn, cháu đói bụng.”


Chơi như vậy còn chưa đủ ghiền, cô bé bước hai ba bước bạch bạch chạy đến trước mặt Diệp Đức Huy, vuốt vuốt cổ họng: “Gấu lớn, cháu đói bụng rồi.”


Diệp Đức Huy bật cười, mở một túi bánh bích quy nhỏ cho cô bé, vỗ vỗ cái mông nhỏ tròn tròn của cô bé.


Cả người uốn éo, cô bé lại chạy đến trước mặt Quách Mỹ Ngọc bẹp lấy cái miệng: “Gấu bé, cháu khát rồi.”


Mở hộp sữa SuSu ra, Quách Mỹ Ngọc đút sữa vào cái miệng nhỏ nhắn của cô bé, đúng là một đứa nhỏ đáng yêu, càng nhìn càng thích.


Ăn uống no say, Huyên Huyên lại vung chân nhảy tót lên trên ghế sofa nằm đó, bàn tay trắng nõn chọt chọt cánh tay Diệp Giai Nhi: “Này đầu trọc, xoa xoa bụng.”


Diệp Giai Nhi quả thật bó tay với cô bé, vừa cười, tay lại vừa nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng nhỏ của cô bé.


Có lẽ là chơi cả ngày hơi buồn ngủ rồi, qua một lúc đã ngủ thiếp đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.


“Hôm nay con rời nhà cả ngày, Huyên Huyên không khóc, cũng tương đối dễ dỗ, có làm ầm ĩ một trận nhưng mà lại ngoan ngoãn hiểu chuyện.” Quách Mỹ Ngọc nhìn cháu gái của mình.


Gật đầu, Diệp Giai Nhi mỉm cười, trong lòng đã đưa ra quyết định: “Mẹ, con dự định ngày mốt trở về Tân Hải.”


“Sao lại về sớm như thế?”


“Không có cách nào khác, sắp thi giữa kì rồi, chắc chắn bận rất nhiều việc, nhưng mà chờ đến lúc nghỉ hè, toàn bộ thời gian nghỉ hè con và Huyên Huyên đều sẽ ở đây.”


Nếu là do công việc thì Quách Mỹ Ngọc đương nhiên không can thiệp, bà chỉ gật đầu: “Được rồi, nếu như không thể chăm sóc cho Huyên Huyên thì cứ gọi điện thoại cho ba với mẹ là được rồi, ba với mẹ thay phiên chăm sóc Huyên Huyên cho con.”


Sau khi ngồi trong phòng khách nói chuyện với Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc cả một buổi, Diệp Giai Nhi mới rón rén ôm Huyên Huyên vào trong ngực, đặt cô bé lên trên giường.


Thân thể nhỏ bé của cô bé lăn một vòng ở trên giường, ôm lấy gấu nhồi bông rồi ngủ say sưa.


Lấy điện thoại di động ra, Diệp Giai Nhi đi đến cạnh ban công gọi điện thoại cho Thẩm Trạch Hy, một lát sau điện thoại liền được nhấc máy.


“Trạch Hy, ngày mai cậu có rảnh không?” Cô hạ giọng rất nhỏ, nhưng mà đủ để người kia nghe thấy rõ ràng.


“Có, sao vậy?”


“Không phải là cậu muốn đi dạo một vài nơi ở thành phố S hả, ngày mai tôi có thời gian, có thể đi dạo với cậu.”


Ngay lập tức, giọng nói của Thẩm Trạch Hy ở bên kia thêm phần nhẹ nhàng: “Được, ngày mai tôi đến đón chị.”


“Được rồi.” Đáp lời, cô cúp điện thoại, đặt điện thoại qua một bên.