Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 390




Lúc nãy chỉ bởi vì gặp nhau quá đột nhiên, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, cho nên mới có thể luống cuống, sau này tuyệt đối sẽ không.


Ở một góc khu chung cư, người đàn ông ngạo mạn đứng ở đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô gái đang đi tới, dáng người cao lớn chìm trong bóng tối ở bậc thang, lạnh lẽo lại cứng rắn, đôi mắt đen thâm thúy phát ra ánh sáng như một con sói trong đêm.


Vẫn luôn đi về phía trước, cô không chú ý đến xung quanh, nhưng mà lúc bước một bước đi đến cầu thang, có một giọng nói trầm thấp đột ngột truyền vào trong lỗ tai: “Mợ Thẩm.”


Giọng nói đột ngột xuất hiện làm Diệp Giai Nhi giật mình kêu lên, thân thể hơi run lên một chút, vội vàng xoay người lại.


Lúc ánh mắt đối diện với người đàn ông đó, cô có hơi ngây người.


Nhưng mà chỉ trôi qua một lúc, Diệp Giai Nhi liền kéo suy nghĩ trở về, hít sâu một hơi, đứng yên bất động, ánh mắt lại càng không né tránh, ngửa đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, nhíu mày, vô cùng lạnh nhạt mà nhắc nhở anh.


“Anh Thẩm, bốn năm trước chúng ta đã ly hôn rồi, mong bây giờ anh hãy gọi tên tôi.”


Đôi môi mỏng nở một nụ cười lạnh, Thẩm Hoài Dương không nói lời nào, bước chân mạnh mẽ đi tới, bóng người cao lớn bao phủ cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô, im lặng thật lâu, tiếng cười trầm thấp mang theo vẻ châm chọc khiêu khích.


“Lúc đối diện với Trạch Hy, em lại dịu dàng ngoan ngoãn giống như một con cừu nhỏ, lúc này nói chuyện với tôi thì gai toàn thân trên dưới đều dựng hết cả lên, hửm?”


“Hình như chuyện này không có liên quan gì với anh Thẩm.” Cô mím chặt môi, mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.


Ngón tay thon dài duỗi ra, Thẩm Hoài Dương bóp cái cằm tinh xảo của cô, giống như là trừng phạt mà cứ bóp lấy, ánh mắt bén nhọn: “Lấy lùi làm tiến, cho nên bây giờ em đang dự định quyến rũ Trạch Hy phải không?”


Cười lạnh, Diệp Giai Nhi đưa tay hất mạnh bàn tay của anh ra, trong lời nói cũng là vẻ châm chọc khiêu khích bén nhọn.


“Anh Thẩm không anh anh em em với người phụ nữ mà mình yêu, ngược lại chạy đến đây xen vào chuyện của người khác làm cái gì vậy? Với lại bây giờ tôi với anh Thẩm không có liên quan gì với nhau, tôi muốn quyến rũ ai, muốn làm gì, anh Thẩm cũng không có quyền hỏi han hay can thiệp vào.”


Đôi mắt lóe lên, Thẩm Hoài Dương nhướng mày nhìn cô thật lâu, không những không giận mà còn cười, nhưng mà nụ cười không có nhiệt độ: “Đúng là không có quan hệ, nhưng mà nếu như em muốn quyến rũ Trạch Hy, vậy thì dĩ nhiên đó là chuyện khác rồi, tôi khuyên em tốt nhất nên ném bỏ suy nghĩ này đi.”


Bốn năm không gặp, anh lại càng đẹp hơn, khí tức trên người cũng trở nên thành thục, mê hoặc, nhưng mà lại càng trở nên vô liêm sỉ hơn.


“Tôi có chết tâm hay không không phải là do anh Thẩm quyết định.” Cô cười lạnh, khiêu khích lại anh.


Cười lạnh, Thẩm Hoài Dương khịt mũi một tiếng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: “Được thôi, vậy chúng ta cứ rửa mắt mà đợi đi.”


Khóe mắt kéo cao, Diệp Giai Nhi nở nụ cười gật đầu: “Cho nên lúc này anh Thẩm có thể đi được chưa vậy, tôi cũng không muốn bị người phụ nữ nào đó mắng mình là tiểu tam đằng sau lưng mình…”


Cái miệng nhỏ hồng hào này càng ngày càng nhanh nhẹn hơn rồi, càng làm cho người ta muốn một phát xé toạc.


Bỗng nhiên cúi người xuống, anh đột nhiên lại vươn tay ôm cô vào trong ngực, thân thể hai người dính sát vào nhau, một giây sau, anh hung hăng hôn cô.


Hoàn toàn không dự đoán anh lại hành động như thế, cô lập tức dùng hết sức lực toàn thân mà giãy giụa, đưa tay ra, một bàn tay hung hăng đánh vào khuôn mặt tuấn mỹ của anh.


Không hề tránh né, Thẩm Hoài Dương nhận lấy bàn tay ấy, vẻ mặt lạnh lẽo lạnh lùng đánh giá cô, dường như là muốn thao túng cô.