Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 379: Chương 379






Tay khoác lấy cánh tay của người đàn ông, giọng nói của Thẩm Hải Băng bất giác trở nên run rẩy: “Em sợ là sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ, em phải đối mặt với một gương mặt mà ngay cả mình cũng cảm thấy xa lạ.


Hầu kết có chút nhấp nhô, gương mặt tuấn mỹ của Thẩm Hoài Dương trở nên nhu hòa hơn: “Sẽ không đâu, tôi sẽ dốc hết toàn lực để bọn họ có thể khiến gương mặt em phục hồi như cũ.


“Vậy thì anh vẫn sẽ ở bên cạnh em?” Cô ta ngửa đầu lên, khao khát nhìn anh.

“Ừ.

” Đáp nhẹ một tiếng, anh cho cô ta lời hứa hẹn, chính là bởi vì do anh cho nên mặt cô ta mới có thể biến thành như vậy, đương nhiên anh sẽ ở bên cạnh cô ta.

Các bạn chọn truyen2.

one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Trong lòng an tâm, Thẩm Hải Băng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ rưỡi, từ nơi này đến sân bay chúng ta còn nửa tiếng đồng hồ.



Thẩm Hoài Dương cầm trên tay những món đồ mà cô ta mua được, mà Thẩm Hải Băng cũng cảm nhận xung quanh có vài người đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dừng ở trên mặt của cô ta, trái tim bị đâm đau, cô ta hơi co người kéo mũ thấp xuống.

Quay người lại, mắt anh liền nhìn thấy cảnh tượng này.

Trước kia Thẩm Hải Băng là một người xinh đẹp lại tự tin, nhưng mà lúc này cô ta lại giống như muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Hàng lông mày nhăn lại, gương mặt của Thẩm Hoài Dương trở nên cứng rắn lạnh lẽo, trong đó còn xen lẫn chút tức giận, đôi mắt lạnh lùng mang theo sức ép hung hăng bắn xuyên qua, đám người đồng loạt di chuyển tầm mắt.

Một tay cầm lấy đồ, một cánh tay khác ôm Thẩm Hải Băng đang co rút người vào trong ngực, dẫn cô ta đi ra khỏi siêu thị.

Ở một bên khác.

Sau khi cảm nhận được ánh mắt của hai người hoàn toàn biến mất, Diệp Giai Nhi mới thả chậm bước chân, giấy chứng nhận ly hôn bị cô nắm quá chặt, thậm chí đã thay hình đổi dạng.

Đoạn thời gian không dài không ngắn, cô lại cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng mà từ đầu đến cuối tấm lưng vẫn thẳng tắp.


Hốc mắt có hơi chua xót, cô ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào ánh mặt trời sáng lạn, nhẹ nhàng chớp mắt, thu cảm giác chua xót vào trong, tiếp tục bước lên.

Bi thương, đau đớn, chắc chắn sẽ có một ngày nào đó lành lại, không phải sao?
Đã ở khách sạn mấy ngày rồi, cứ luôn ở khách sạn như thế này cũng không phải là biện pháp, sau khi Diệp Giai Nhi đến khách sạn lấy vali thì về nhà.

Người mở cửa là Quách Mỹ Ngọc, thấy cô kéo cái vali, khó hiểu hỏi: “Con sao vậy?”
Trực tiếp nhét cái vali vào trong tay Quách Mỹ Ngọc, Diệp Giai Nhi mở miệng nói: “Con rất mệt mỏi, trước tiên mẹ để con ngủ một giấc đã, chuyện còn lại chờ sau khi con tỉnh dậy thì sẽ nói sau.


Nói xong, cô trực tiếp đi vào trong phòng nằm trên cái giường nhỏ ngủ thiếp đi.

Một giấc ngủ này cô ngủ suốt sáu tiếng đồng hồ, thẳng cho đến chiều, ánh hoàng hôn chiếu vào từ ngoài cửa sổ, cô mới chầm chậm mở mắt ra, ngồi dậy từ trên giường.

Lúc này có tiếng bước chân truyền đến, trên mặt của Quách Mỹ Ngọc đầy vẻ giận dữ, ném tờ giấy ly hôn trước mặt cô, chất vấn: “Có chuyện gì vậy? Diệp Giai Nhi, con giải thích rõ ràng cho mẹ.


Nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi, Diệp Giai Nhi dời mắt, giọng nói rất nhẹ: “Mẹ, sự thật giống như mẹ đã thấy đó.


“Mẹ muốn biết nguyên nhân ly hôn là gì.

” Quách Mỹ Ngọc nhìn chằm chằm vào cô, có hơi không chịu đựng nổi, lúc đó kết hôn đột nhiên như thế, lúc này lại ly hôn đột nhiên như thế, rốt cuộc là cô đang làm cái gì vậy chứ?