Kể từ khi Diệp Giai Nhi rời đi, khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Hoài Dương vẫn luôn nặng nề và trầm tĩnh, nhưng anh vẫn không hề lên tiếng.
Nằm trên giường bệnh, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua anh, trong lòng Thẩm Hải Băng tràn đầy vui sướng, anh ấy đã ký đơn ly hôn rồi!
Nhưng vừa nghĩ đến khuôn mặt của bản thân, sắc mặt và ánh mắt của cô ta lại tối tăm trở lại.
Dù cô ta không quan tâm đến vẻ ngoài của mình, nhưng có ai mà thèm để ý đến một người phụ nữ có khuôn mặt bị huỷ hoại như thế này chứ?
Lúc này, thân hình cao lớn của Thẩm Hoài Dương từ trên sô pha đứng lên, đôi chân dài sải bước, bước ra khỏi phòng bệnh.
Thân thể còn đang dựa nửa người trên giường bệnh lập tức ngồi bật dậy, Thẩm Hải Băng nhìn chằm chằm bóng hình kia, giọng nói khàn khàn kỳ lạ: “Anh đi đâu vậy? Em…sẽ gặp ác mộng…”
Xoay người lại, ánh mắt mang theo chút dịu dàng của anh nhìn vào cô ta, trầm giọng nói: “Đi hút điếu thuốc, anh sẽ về nhanh thôi…”
“Anh có thể hút thuốc ngay tại đây, em không sao đâu.
” – Cô ta lắc đầu.
“Nhưng anh để ý, em ngoan ngoãn nằm xuống đi, anh sẽ về ngay…”
Bước tới phía trước, Thẩm Hoài Dương đỡ cơ thể cô ta nằm lại trên giường, tiếp đó, dùng bàn tay to lớn nhẹ nhàng kéo chăn bông, xoay người, đi ra khỏi phòng bệnh.
Thẩm Hải Băng dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lời nói đã đến bên môi bị cô ta nhịn lại.
Bên ngoài phòng bệnh, trên hành lang dài hun hút, thân hình cao lớn vững vàng dựa vào cửa sổ, trên tay cầm điếu thuốc, sự châm biếm cùng lạnh lùng trong ánh mắt giống như sương mù đang lượn lờ.
Nghĩ đến người phụ nữ đó, môi mỏng của hắn lạnh lùng cong lên, không chút nhiệt độ, lạnh như băng.
Người phụ nữ như thế, sau này sẽ không bao giờ hiện lên trong trí óc hắn nữa!
……
Tờ mờ sáng hôm sau.
Diệp Giai Nhi thức dậy rất sớm, có lẽ cô ngủ ở trên giường khách sạn có hơi lạ giường, cũng lẽ do cô không buồn ngủ chút nào.
Tuy rằng nói là ngủ, nhưng cô tự cảm thấy cả đêm bản thân cứ nửa mê nửa tỉnh, chưa hề thật sự ngủ say.
Hôm nay, cô định đến trường học từ chức.
Khi đến trường, vẫn chưa bắt đầu vào học, cô đến thẳng phòng hiệu trưởng và giải thích lý do mình đến với hiệu trưởng.
Lúc đầu hiệu trưởng hơi giật mình, sau đó tìm mọi cách giữ cô lại, nhưng ý cô đã quyết nên cô vẫn kiên quyết từ chối.
Thực ra, cô biết rõ, hiệu trưởng giữ cô lại, chỉ có một phần nhỏ là vì cô, còn chủ yếu là vì anh ta.
“Nếu cô giáo Diệp đã quyết định rồi, tôi cũng không nói gì thêm nữa, nhưng chỉ cần cô Diệp muốn quay lại, cánh cửa trường học sẽ luôn mở rộng với cô.
” – Hiệu trưởng nói một cách rất nhiệt tình, phóng khoáng.
Diệp Giai Nhi cười cho qua, khi vừa kéo va li đi ra khỏi trường học, tình cờ nhìn thấy Điền Quốc Gia.
Anh ta mặc cảnh phục, đang đứng nói gì đó với chủ nhà hàng đối diện, thân hình thẳng tắp.
Nhìn thấy cô, Điền Quốc Gia bước nhanh tới, cầm lấy cái va li trong tay cô, ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay không lên lớp à?”