Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 362: Chương 362






Ánh mắt kia của anh hoàn toàn lên án cô, sao cô có thể không biết xấu hổ mà nhờ anh cứu được chứ?
Ở trong lòng anh, là cô đã buông tay Thẩm Hải Băng, khiến Thẩm Hải Băng rơi xuống vách núi!
Chẳng lẽ lúc này, cô phải mở miệng cầu xin anh giúp đỡ, nói mình không thể gắng gượng được nữa, cầu xin anh cứu cô?
Nhưng nếu cô cầu xin thì liệu anh có đưa cô lên không?
Suy cho cùng thì cô đã tự tay đẩy người phụ nữ anh yêu nhất xuống vách núi.

Cô thật sự rất sợ chết, nhất là lúc này cô còn đang mang thai, nếu như anh đứng trước mặt cô, có lẽ cô thực sự sẽ mở miệng cầu cứu.

Nhưng mà, anh còn đứng cách cô vài bước, thể lực và sức chịu đựng của cô đã lên đến giới hạn, cô không thể đợi được nữa…
Gió gào thét thổi qua tai khiến Diệp Giai Nhi vô cùng sợ hãi.

Cắn răng chịu đựng cảm giác đối mặt với cái chết, cô thầm nhủ với bản thân, nếu… giả sử… nếu cô có thể sống sót qua lần này… thì việc đầu tiên cô làm là ly hôn với anh!
Thẩm Hoài Dương bỗng thấy chấn động, sau đó một cơn đau dữ dội không thể diễn tả được chạy dọc tứ chi rồi lan ra khắp cơ thể.


Lúc này, đầu óc anh đột nhiên trống rỗng, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

Trái tim giống như bị thứ gì đó khoét rỗng, ăn mòn từng chút một, trống rỗng và đau âm ỉ…
Sau đó, anh đột nhiên thấy căm ghét cô, vô cùng căm ghét cô, nhưng anh không để ý đến nguyên nhân sâu xa của sự căm ghét kia là vì Thẩm Hải Băng hay là vì thứ gì khác…
Tâm trạng anh rất kích động, ngay lúc đó, anh không chút do dự lao tới phía trước rồi nhảy xuống vách đá.

Giây phút đó, trong đầu anh vẫn trống rỗng, suy nghĩ duy nhất chính là hận cô!
Ngọn núi này không cao lắm, nếu rơi xuống, có thể sẽ sống sót!
Nhưng điều kỳ lạ là từ giây phút nhảy xuống dưới, anh chưa từng nghĩ sẽ cứu cô, anh chỉ muốn bắt cô, hành hạ cô một cách dã man, sau đó bóp cổ cô đến chết!
Anh khiến mình lao xuống cực nhanh, thậm chí còn vượt qua cả cô, hơn nữa đàn ông nặng hơn phụ nữ, nên rơi xuống nhanh hơn.

Hai người rất may mắn, khi rơi xuống thì lọt thỏm xuống nước.

Anh cuộn người lại ôm chặt cô vào lòng rồi đưa lưng về phía mặt nước, chắn hết cơn va đập cho cô.


Nước văng tung tóe đập thẳng vào lưng anh khiến cơ thể đau đớn dữ dội.

Dù vậy, cô vẫn uống rất nhiều nước nên đã ngất đi.

Thẩm Hoài Dương đưa cô lên bờ, đặt cô nằm trên đất, bàn tay to vỗ nhẹ ngực cô để tống hết nước ra ngoài.

Sau đó, anh cúi người cạy mở hàm răng đang khép chặt của cô rồi hô hấp nhân tạo.

Sau đó, hô hấp của cô đã ổn định lại, hình như sắp tỉnh, Thẩm Hoài Dương nghiến răng, anh cười lạnh một tiếng rồi đẩy cô ra khỏi người mình, để cô nằm trên đất.

Xuyên qua làn nước trong veo, anh nhìn thấy đầu tóc mình ướt nhẹp, quần áo rách rưới, vừa chật vật vừa dữ tợn.

Vừa rồi anh đang nghĩ cái gì vậy? Anh vậy mà lại muốn cứu cô!
Sau khi cô thả tay Thẩm Hải Băng để cô ta rơi xuống vách núi, vậy mà anh lại không màng tất cả muốn cứu cô, anh điên rồi, quả thật điên mất rồi, nhưng mà sự trống trải kia đã biến mất.

Ánh mắt vừa dữ tợn vừa u ám quét qua người cô rồi lập tức dời đi, anh đứng dậy, tìm kiếm xung quanh thì tìm thấy Thẩm Hải Băng giữa một đống lá rụng.