CHƯƠNG 2302
Hạ Nhiên hơi bất đắc dĩ, hạ thấp giọng nói: “Này!”
“Lớn tiếng như vậy làm gì, em nói gì anh đều nghe thấy cả, em không ngủ sao? Vậy anh ngủ.”
Khi nói chuyện, anh đã nằm trên giường.
Hạ Nhiên mở to hai mắt: “Vậy em sang phòng bên cạnh ngủ.”
Nghe vậy, xoạt một cái, Thẩm Trạch Hy bật dậy, cánh tay thon dài cường tráng ôm lấy bờ eo thon nhỏ của cô, kéo vào lòng: “Ngủ.”
“Thế này sao ngủ được? Anh ngủ ở đây? Em sang bên cạnh.” Cô giãy giụa.
“Bây giờ em chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất là ngoan ngoãn ngủ ở đây cùng anh, thứ hai là tiếp tục giãy giụa, nhưng kết quả là gì, tự em biết được, đến lúc đó chắc chắn làm gì cũng vô dụng.”
Hạ Nhiên thẹn quá hóa giận: “Này!”
“Em có thể nói lớn hơn chút, anh tin rằng phòng bên cạnh có thể nghe thấy rõ ràng!”
Đây là uy hiếp cũng là cảnh cáo, Hạ Nhiên cau mày, tức giận nói: “Sao anh lại vô lại như vậy!”
“Vô lại sao? Anh cảm thấy vẫn rất được, nhưng chỉ cần em ngoan ngoãn ngủ, anh tuyệt đối sẽ không làm gì em…”
Thời gian đã rất muộn rồi, nếu còn dây dưa thêm nữa, không chỉ đánh thức mẹ và Hạ Vũ, mà còn khiến mình mệt mỏi, ngẫm nghĩ, thôi bỏ đi.
Thế là, hai người cứ ôm nhau ngủ như vậy, Hạ Nhiên cuộn mình hệt như một con tôm nhỏ.
Thẩm Trạch Hy ngủ ở sau lưng cô, lồ ng ngực kề sát lưng cô, hai người dán vào nhau vô cùng sít sao, không có xíu xiu khe hở nào.
Nhưng Hạ Nhiên không ngủ được, toàn bộ hô hấp nóng rực anh thở ra đều phả vào cổ cô, vô cùng nóng cháy, vô cùng nhạy cảm.
Nơi đó có thể nói là nơi nhạy cảm nhất trên người cô, bị người khác chạm vào là sẽ thấy ngứa ngáy, càng không nói đến việc động vào lâu như thế, cô thật sự không chịu được, dè dặt cọ nguậy.
“Đừng cố ý dụ dỗ anh!”
Hạ Nhiên cảm thấy rất uất ức: “Ai dụ dỗ anh chứ! Ngủ thì ngủ, anh có thể đừng ôm chặt như thế không!”
“Sao? Chẳng lẽ em có phản ứng?”
Hạ Nhiên đưa lưng về phía anh, gò má hơi ửng đỏ, cô xì một tiếng, tức giận mắng: “Ai có phản ứng chứ!”
Anh mới có phản ứng! Cả nhà anh đều có phản ứng!
“Nếu em chắc chắn như thế thì để anh kiểm tra xem…”
Hạ Nhiên thật sự muốn chết đi cho xong, nhưng trước đó phải bóp ch3t anh đã.
“Vẫn còn nói dối hả?” Anh cố ý kéo dài âm cuối.
“Anh tránh ra! Nếu không muốn ngủ ở phòng cho khách thì đi qua ngủ sofa đi! Anh thế này em không ngủ được!”
Nhưng Thẩm Trạch Hy không thèm để tâm đ ến lời của cô.
Cả khuôn mặt Hạ Nhiên đều đỏ lên như sắp nhỏ ra máu: “Thẩm Trạch Hy!”
“Em có thể nói to hơn một chút, dù gì anh cũng không ngại, chỉ cần em muốn, hoàn toàn có thể nói to bao nhiêu thì nói.”
Hiệu quả cách âm không được tốt lắm, nếu cô còn dám nói to hơn, thì chẳng phải mẹ sẽ nghe thấy rõ ràng sao?