CHƯƠNG 2301
Lúc này, điện thoại di động của Thẩm Trạch Hy cũng vang lên, anh nhận máy, là Diệp Giai Nhi gọi đến, báo rằng chọn ngày tổ chức hôn lễ vào mười lăm ngày sau, hỏi có ý kiến gì không?
Tất nhiên Thẩm Trạch Hy không có ý kiến gì, hận không thể lập tức kết hôn, anh vẫn luôn là người có ý chí kiên định, chỉ cần chuyện đã xác định thì chắc chắn sẽ không thay đổi!
Nếu đã xác định là cô! Vậy thì chính là cô!
Hạ Nhiên cũng nghe được rõ ràng, mặc dù cảm thấy hơi gấp rút, nhưng cũng không nói lời nào, coi như ngầm thừa nhận.
Mười lăm ngày bước vào hôn nhân, thật sự rất nhanh!
Nhưng bởi vì đối tượng là anh nên cũng không có bất kỳ hoảng loạn gì, chỉ có bình tĩnh, yên tâm, cứ dựa sát vào nhau như vậy, thật sự rất hạnh phúc…
Trải qua một đêm kia, tất nhiên vẫn còn chưa đủ, sao bây giờ loại sói đói mấy chục năm giống như Thẩm Trạch Hy có thể dễ dàng buông tha cho món ngon đã đến bên miệng chứ?
Lại ròng rã làm tiếp, mặc dù Hạ Nhiên khá khỏe mạnh, nhưng trong chuyện này thì sao có thể đánh đồng với đàn ông?
Chân và eo rã rời không chịu được, cô bây giờ phải dùng hai tay đỡ hông mới có thể đứng dậy được, cho dù mấy chục năm không ăn uống gì cũng không đến mức như thế này!
Hạ Nhiên thật sự không chịu nổi, cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn chưa đến một tuần cô sẽ chết ở trên giường.
Thật sự, không thể cứ như vậy nữa!
Hậu quả của việc buông thả chính là toàn thân cô như nhũn ra, anh thì tốt rồi, sức sống tràn đầy!
Thẩm Trạch Hy vốn muốn Hạ Nhiên chuyển đến nhà họ Thẩm ở cùng anh, nhưng ngẫm lại, đã sắp kết hôn rồi, thời gian cô ở bên mẹ và Hạ Vũ cũng không lâu, hơn nữa không cần quá để ý đoạn thời gian ngắn như vậy làm gì.
Hạ Nhiên nghe xong rất ấm lòng.
“Sau khi kết hôn thì sao? Em muốn ở đâu? Ở nhà họ Thẩm hay ở bên ngoài?” Thẩm Trạch Hy hỏi thăm ý kiến Hạ Nhiên.
“Sao cũng được, không có vấn đề gì, dù sao em cũng rất quý mến anh trai và chị dâu anh.” Bọn họ đều dễ nói chuyện, cô là thật sự quý mến, cho nên ở đó cũng không sao cả.
Thẩm Trạch Hy gật đầu: “Em thích là tốt rồi, à đây là chìa khóa một căn biệt thự nằm ở trung tâm thành phố, em cứ cầm chìa khóa, hôm nào anh dẫn em đến xem.”
“Được…”
Thời gian tiếp tục trôi qua, cũng không khác cuộc sống lúc trước là mấy, nên làm việc gì thì làm việc đó, không có nhiều cảm giác đặc biệt.
Thẩm Trạch Hy vẫn ngày ngày đưa đón Hạ Nhiên, chờ đến tối nếu không muốn rời đi sẽ ngủ lại phòng ngủ của Hạ Nhiên.
Phòng cô cũng không lớn, trong nhà còn có một gian phòng dành cho khách, ý là muốn anh đến phòng dành cho khách, như vậy có thể ở rộng rãi, không cần chen chúc chật chội, cũng thoải mái dễ chịu hơn.
Ngay cả mẹ Hạ Nhiên cũng đã chuẩn bị xong chăn gối đặt ở trong phòng dành cho khách.
Nhưng Thẩm Trạch Hy không chịu, anh không đến phòng dành cho khách.
“Phòng em quá nhỏ, phòng dành cho khách lớn như vậy, anh mau đi đi.” Hạ Nhiên đẩy đẩy bả vai anh.
“Anh chỉ ngủ ở nơi này, sao lại không ngủ được chứ?”