Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 2157




CHƯƠNG 2157

Anh ta đợi trong phòng của Trần Diễm An rất lâu, mãi đến lúc mười một giờ, khi anh ta chuẩn bị rời đi, cửa phòng mới mở ra, Trần Diễm An đi phía trước, Quý Hướng Không bế Huyền Diệp đi phía sau.

“Ngày mai anh đến đón em, sau đó chúng ta đi cùng nhau.” Quý Hướng Không đặt Huyền Diệp xuống, thuận tay đắp chăn, nét mặt và giọng nói cũng vô cùng dịu dàng.

Trần Diễm An gật đầu, dặn dò anh: “Trên đường chú ý an toàn, lái xe cẩn thận.”

Dù đã dính lấy nhau lâu như thế, nhưng vẫn thấy không đủ, không nỡ rời xa, anh cũng không quan tâm Âu Dương Tư vẫn còn ở đây, chợt duỗi tay ôm Trần Diễm An vào lòng.

“Được rồi, em còn phải tắm cho Huyền Diệp.” Trần Diễm An hơi thay đổi nét mặt, đẩy vai anh.

Quý Hướng Không đặt cằm lên vai cô, hít lấy mùi thơm tản ra từ trên tóc cô, cảm thấy vô cùng sảng khoái, tinh thần cũng thả lỏng.

“Anh phát hiện một điều, từ sau khi chúng ta làm lành, anh ngày càng cảm thấy không muốn xa em, muốn luôn ở bên cạnh em, nhưng thái độ của em với anh lại ngày càng tuỳ ý…”

Trần Diễm An khẽ thở dài, hôn nhẹ lên mặt anh: “Được rồi, đi đi.”

Nhìn thấy cảnh này, Âu Dương Tư siết chặt tay, nhắm mắt lại, sau đó anh ta rời mắt đi, không nhìn hai người nữa.

Cuối cùng, Quý Hướng Không rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Trần Diễm An rót một ly sữa nguyên chất, tò mò hỏi: “Hôm nay đã đi những đâu rồi?”

“Đương nhiên là đi dạo rồi.” Âu Dương Tư hỏi: “Trưa nay Huyền Diệp có khóc không?”

“Không có, sao vậy?”

“Không thể nào, thằng bé phải khóc tìm anh chứ, nó bám anh như thế, sao có thể ngoan ngoãn vậy được?”

Trần Diễm An cười nhíu mày : “Anh thật sự nghĩ chỉ mỗi anh có thể dỗ dành thằng bé à? Còn kiêu ngạo như thế trước mặt tôi, buổi trưa thằng bé có khóc, nhưng đã dỗ được rồi.”

“A a a, trái tim anh, trái tim anh bị tổn thương rồi, cái thằng nhóc vong ơn bội nghĩa này!” Âu Dương Tư vô cùng đau lòng, anh ta giơ tay che ngực, cuối cùng nói: “Cho Huyền Diệp ngủ với anh tối nay đi.”

“Ngày mai thì hơn, bây giờ thằng bé ngủ say thế, tôi sợ đánh thức nó.”

Âu Dương Tư không nghe lời cô, anh ta cúi người bế Huyền Diệp lên: “Yên tâm, anh sẽ rất nhẹ nhàng, không đánh thức thằng bé đâu.”

Trần Diễm An thấy anh ta đã bế Huyền Diệp lên thì cũng không phản đối nữa, tuỳ anh ta.

Buổi tối khi ngủ Huyền Diệp thường sẽ cởi hết quần áo, Âu Dương Tư tắm cho thằng bé, thằng bé vung tay cười khanh khách.

Âu Dương Tư nhìn chằm chằm Huyền Diệp, hôn lên khuôn mặt mềm mại của thằng bé.

Thời gian trôi qua nhanh quá, vừa mới đây mà Huyền Diệp đã lớn thế này rồi, anh ta vẫn còn nhớ dáng vẻ xấu xí nhỏ xíu, mềm mềm và đỏ hỏn của thằng bé lúc trước khi anh ta đợi bên ngoài phòng sinh.

Trong khoảng thời gian ngắn đã có biết bao nhiêu ký ức khắc sâu trong lòng, không thể quên được.

Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào thằng bé, cho dù nhìn bao nhiêu cũng thấy không đủ, cơ thể mềm mại trắng ngần cởi hết quần áo của thằng bé khiến anh ta yêu thích không nỡ buông tay.

Âu Dương Tư ôm Huyền Diệp vào lòng, nét mặt nặng nề.

Trần Diễm An đi vào, nhìn thấy trong mắt anh ta hằn tia máu thì nhíu mày: “Tối qua Huyền Diệp quấy lắm à? Mắt anh đỏ thế, không ngủ được sao?”