Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 212: Chương 212






“Thân Nhã, cậu không thể tiếp tục như vậy được.

Nếu cậu còn muốn sinh sống với anh ta thì cậu phải bắt mình học cách thả lỏng, thay đổi trạng thái của mình.”
“Chuyện đó tớ đều biết, nhưng chuyện đó cứ mắc kẹt trong cổ họng tớ như xương cá, không nhả ra được, lại không thể nuốt xuống, khiến tớ vừa đau vừa khó chịu.”
Diệp Giai Nhi thở dài, nói: “Xương kẹt trong cổ họng, uống nhiều dấm vào sẽ giải quyết được ngay, nhưng cậu phải uống gì mới có thể loại bỏ được nó đây?”
“Tớ không biết nữa.

Nhưng điều duy nhất tớ biết là chỉ cần có thể bỏ được khúc xương đó thì bắt tớ uống gì cũng được.

Cậu tới đây uống rượu với tớ đi.”
“Hôm nay là sinh nhật của anh ấy, bây giờ tớ chưa thể đi được, chờ lát nữa kết thúc tớ sẽ qua đó tìm cậu, được không?”
Giọng điệu kiên nhẫn mềm mại, cô dỗ dành Thân Nhã như dỗ dành một đứa trẻ.

Mặc dù lúc này Thân Nhã rất khó chịu, nhưng cũng là người hiểu lý lẽ, gật đầu: “Ừ, cậu đón sinh nhật với anh ta đi.”
Diệp Giai Nhi cúp điện thoại, thở hắt ra một hơi thật dài.

Cô cũng đồng cảm với sự đau buồn của Thân Nhã, nhưng cô phải làm sao mới có thể giúp được cô ấy đây?
Cô dằn những tâm tư kia xuống đáy lòng, đưa mắt nhìn nhà hàng, sau đó đi về phía nhà vệ sinh.
Chỉ cần đi vào nhà hàng, chắc chắn cảm xúc của cô sẽ tiếp tục căng thẳng.

Cô muốn làm cho mình thả lỏng thêm một lát, hơn nữa vừa lúc cô cùng muốn đi vệ sinh.
Cô bước vào nhà vệ sinh, đặt tay lên cửa phòng vệ sinh, lúc đang định đẩy cửa ra thì tiếng trò chuyện lại truyền tới.
Cô đứng yên tại chỗ, khẽ nghiêng tai lắng nghe, giọng nói quen thuộc vô cùng giờ đây khiến cô cứng đờ tại chỗ như bị hóa đá.
Tiếng trò chuyện là một nam một nữ, nữ là Thẩm Hải Băng, nam là Thẩm Hoài Dương… Cả người lạnh lẽo, cô nén hơi thở đã trở nên hỗn loạn, không tiếp tục đi về phía trước, cũng không phát ra một chút động tĩnh mà chỉ đứng đó, nhìn vào bên trong từ khe hở cánh cửa.
Thẩm Hải Băng và Thẩm Hoài Dương, hai người đứng đối diện với nhau, chỉ cách nhau một bước chân.
“Chẳng phải cô có chuyện muốn nói à? Sao bây giờ lại không lên tiếng?” Giọng Thẩm Hoài Dương trầm thấp, chăm chú nhìn cô ta.

Vẻ mặt Thẩm Hải Băng có phần rối rắm và giãy giụa.

Cô ta nhắm mắt lại, một lát sau mới chậm rãi mở ra: “Cậu biết để tìm được một món quà ưng ý, tôi đã tốn bao nhiêu thời gian không?”
“Không biết.

Nhưng tôi biết tôi có quyền xử lý món quà, không đúng à?”
Nghe vậy, nét mặt Thẩm Hải Băng cứng đờ, giọng nói tràn ngập sự cay đắng: “Trước kia cậu không như thế.

Chỉ cần là quà tôi tặng, cậu đều sẽ trân trọng cất giữ.”
Hàng lông mày tuấn tú của Thẩm Hoài Dương hếch lên, đôi mắt đen không thấy đáy: “Như lời nói của cô, đó là ba năm trước, bây giờ đã là ba năm sau rồi, cô có hiểu sự khác biệt trong đó không?”
Khác biệt, ba năm trước và ba năm sau, Thẩm Hải Băng cười nói: “Đúng vậy, đã ba năm trôi qua, cậu cũng không còn là cậu của hồi trước nữa.”
Thẩm Hoài Dương cười khẩy, đôi mắt nhìn chằm chằm cô ta, gọi thẳng tên cô ta: “Thẩm Hải Băng, rốt cuộc là cô thay đổi hay là tôi thay đổi đây, hửm?”
“Chúng ta đều đã thay đổi, thời gian và hiện thực khiến con người thay đổi quá nhiều, đã không còn như ngày xưa nữa.

Tôi đã lỗ mãng rồi, cậu đi đi…”
“Thẩm Hải Băng, cô thật sự giỏi quá đấy, cái quyền gọi tôi đến thì đến bảo tôi đi thì đi, cô cho rằng cô còn có được mấy lần?”.