Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 2095




Chương 2095

Nghe thấy anh ta nói ra lời này, Quý Hướng Không không biết trong lòng mình có cảm giác gì nữa: “Cậu nghĩ thông rồi thật đấy à? Quên Thân Nhã rồi sao?”

“Không quên, không thể nào quên, dù gì cũng yêu người ta lâu thế mà. Nhưng mà người tôi kết hôn đời này không thể nào là em ấy được, thế nên có cưới ai đi nữa cũng có sao đâu?”

“Cũng chỉ là tạm bợ thôi, gắng gượng cho xong kiếp này, cố gắng hết mình để thực hiện nghĩa vụ của mình…”

Anh ta cười khi nói ra lời này, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một niềm đau đớn mãnh liệt.

Quý Hướng Không chăm chút nhìn Thẩm Hoài Dương, rồi chậm rãi nói ra một câu: “Tôi không muốn tạm bợ.”

“Thế thì cố gắng lên. Cậu còn có hi vọng chứ cậu ấy làm gì còn hi vọng nữa đâu, cố gắng kiên trì đi, có công mài sắt có ngày nên kim…”

Cả người lại tràn đầy hăng hái, Quý Hướng Không lái xe đến khách sạn.

Trùng hợp là Trần Diễm An cũng đang ra khỏi khách sạn, sau lưng còn có Âu Dương Tư.

Âu Dương Tư không có áo khoác mặc. Anh ta là người rất xoi mói, không chịu mặc tạm nên muốn Trần Diễm An phải đi mua áo khoác với mình.

Hết cách, Trần Diễm An chỉ đành đồng ý. Xe lái đến trung tâm mua sắm, toàn là các thương hiệu của châu Âu nên giá cả cũng khá mắc.

Cả bên trái lẫn bên phải Trần Diễm An đều là những người đàn ông có bề ngoài xuất chúng, nên có được không ít ánh mắt và sự chú ý của người khác, nhưng cô lại không hề để ý đến họ mà chỉ chăm chăm xem áo quần.

Âu Dương Tư vừa thấy Quý Hướng Không là khó chịu, dọc đường cứ nhìn anh như nhìn kẻ thù vậy, sắc mặt và ánh mắt hiện rõ rành rành hai chữ ghét bỏ!

Quý Hướng Không lại không màng đến anh ta, thỉnh thoảng còn cầm mấy bộ đồ lên hỏi Âu Dương Tư thích không, ưng ý không.

Âu Dương Tư híp mắt hừ lạnh: “Tự dưng niềm nở với tôi thế, anh định làm gì tôi à? Hay bây giờ anh mới nhận ra người anh thích không phải là Diễm An, mà là tôi sao?”

Quý Hướng Không sửng sốt.

Trần Diễm An nhún vai như không nghe thấy gì mà tiếp tục xem áo quần.

“Nhìn sắc mặt anh thì có vẻ là tôi đã đoán đúng, nhưng tôi chỉ thích Nguyên Bảo thôi chứ chẳng có hứng thú gì với anh hết, nhất là anh còn rất mong manh dễ vỡ! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần anh không thích Nguyên Bảo nữa thì tốt rồi.”

“Anh nghĩ lầm rồi, tôi chẳng có hứng thú gì với anh hết, người tôi yêu, tôi cần, tôi nhớ vẫn mãi là cô ấy.” Quý Hướng Không nói.

Sau đó, cặp mắt hoa đào đặc trưng của Âu Dương Tư nheo lại: “Sao nào, nghe lời anh như kiểu đang chê ghét gì tôi nhỉ. Anh nói đi, tôi kém Nguyên Bảo ở điểm nào?”

Trần Diễm An thấy lông mày mình đang giật giật, cô cảm thấy cái tên Âu Dương Tư chưa có lúc nào là bình thường cả.

Người xung quanh cũng nhìn sang, Quý Hướng Không cảm thấy hơi lúng túng, anh xoay người không thèm để ý Âu Dương Tư nữa.