Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 2089




Chương 2089

Khi đó không nên thổi suy nghĩ gả cho người giàu cho Dĩnh Nhi!

Bây giờ bà hối hận quá!

Làm ba mẹ, ai mà chẳng mong con cái của mình có một cuộc sống hạnh phúc và trở thành người được mọi người ngưỡng mộ cơ chứ. Thật ra suy nghĩ của bà cũng bình thường thôi, có điều không ngờ Dĩnh Nhi lại cố chấp đến thế.

Từ câu mà Dĩnh Nhi vừa nói ra, bà cảm thấy suy nghĩ của con bé không được bình thường lắm.

Mộ Dĩnh Nhi lắc đầu từ chối ngay lập tức, không gặp không gặp, tuyệt đối sẽ không đi gặp.

Dù mẹ cô ta có nói gì đi nữa, có khuyên nhủ bằng lời ngon ngọt, có dỗ dành bằng những lời nói nhẹ nhàng, nhưng cô ta không nghe lọt tí nào cả.

Chuyện đi nước Z đang tiến hành từng bước. Trần Diễm An đang gọi điện thoại cho Spoll để nói về chuyện trở lại nước Z và một vài chuyện công việc nữa.

Sau cùng đã chốt thời gian về là tám ngày nữa.

Quý Hướng Không đứng bên cạnh nên đương nhiên là nghe rõ mọi chuyện, lồ ng ngực anh cứ phập phồng lên xuống rất rõ ràng, cảm xúc cũng trở nên mãnh liệt.

Tắt máy, Trần Diễm An trở lại bàn làm việc và bắt đầu làm việc, bận đến mức sứt đầu mẻ trán.

Mấy hôm nay Quý Hướng Không yên tĩnh đi nhiều, anh không nói nhiều như trước mà im lặng hẳn đi.

Một lúc sau, anh đi tới rồi đặt tay lên vai Trần Diễm An, yết hầu nhúc nhích, ánh mắt ánh lên sự van nài: “Nói cho anh biết phải làm sao thì em mới chịu ở lại? Anh nên làm gì? Em nói cho anh biết đi, chỉ cần em nói ra anh sẽ đi làm ngay.”

Đôi mắt anh vốn đã rất sâu, lúc này lại như được phủ thêm một tầng gợn sóng long lanh ngấn nước.

Chẳng hiểu sao Trần Diễm An lại nghĩ đến ánh mắt và dáng vẻ của anh hôm anh khóc, lúc đó cũng giống y hệt lúc này.

Cô chớp mắt: “Công việc của tôi đều ở nước Z cả.”

Cô chỉ nói đúng một câu như thế chứ không nói gì thêm.

Cả người Quý Hướng Không bỗng run rẩy.

Anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế này. Anh không biết nên dùng cách gì mới có thể cảm động được cô, cũng không biết điểm yếu của cô là đâu để đánh vào từ chỗ đó nữa.

Anh không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đứng đối diện cô, hai người cách nhau chỉ mấy bước, không xa cũng không gần. Anh có thể nhìn rõ cô, cô cũng có thể nhìn rõ sắc mặt anh…

“Nếu…” Quý Hướng Không dừng lại: “Nếu có thể giữ em lại, anh sẵn sàng quỳ xuống.”

Dưới gối đàn ông có dát vàng, nhưng bây giờ vàng không quan trọng với anh nữa, sự nghiệp cũng không quan trọng nữa, chỉ có cô mới là người quan trọng nhất!

Trần Diễm An chăm chú nhìn nét mặt anh nhưng cũng không nói gì.

Sắc mặt anh rất âm trầm nên không thể nào nhìn ra cảm xúc thật sự được.

Nhưng phản ứng đó lại khiến cho Quý Hướng Không nhíu chặt cả mày. Anh không do dự gì thêm, chân khuỵu xuống và quỳ thật.

Lúc này Trần Diễm An ngớ ra đó, chiếc bút trong tay cũng dừng lại từ lâu.