Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 2085




Chương 2085

Cô nói ra hai chữ: “Buông ra!”

Quý Hướng Không không nghe thấy lời cô nói, lần nãy, Trần Diễm An mở mắt, bình tĩnh nhìn anh: “Tôi lặp lại một lần nữa, buông ra!”

Anh không hề có ý định buông ra.

Trần Diễm An nhìn chằm chằm nét mặt và hành động của anh, cô khép mắt lại, sau đó mở ra, không nói một lời, cứ nhìn chằm chằm anh như thế.

Mắt cô rất sáng, trong veo như suối, trong đó còn mang theo sự lạnh lùng, không phản kháng, không giãy giụa, im lặng đến không thể im lặng hơn.

Mặt hồ thỉnh thoảng còn có chút dao động, còn cô thì không, cô cứ nằm im như thế, tựa như bị đứng hình…

Quý Hướng Không rất nhớ đôi môi đỏ hồng và mềm mại của cô, anh cúi đầu muốn hôn lên môi cô, nhưng vào khoảnh đó, anh chợt đối diện với tầm mắt cô.

Sau đó, Quý Hướng Không khựng lại như một bức tượng, nhìn chằm chằm mắt cô, ánh sáng loé lên từ bên trong quá lạnh lẽo và bình tĩnh, dường như còn mang theo sự thù hận của cô cứ nhìn anh như thế, giống như đang xuyên thấu qua anh mắt, nhìn vào sâu trong linh hồn…

Vào lúc này, cơ thể anh không ngừng run rẩy, bây giờ mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, biết bản thân đang làm gì…

Yết hầu liên tục lăn lộn, hai tay Quý Hướng Không chống hai bên người cô, lồng ngực không ngừng phập phồng, sau đó, anh dịch người đi…

Tất cả sức lực đều bị rút cạn, anh cứ thế đứng tựa lên ghế, đầu cúi thấp, cũng không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, Trần Diễm An ngồi dậy, quần áo đã bị xé rách hết, không có cái nào có thể mặc được nữa.

Quý Hướng Không đứng trước mặt cô, trầm giọng nói: “Xin lỗi.”

Trần Diễm An không để ý đến anh, cô ngồi dậy, xem anh như không khí.

Thấy thế, Quý Hướng Không không khỏi thấy hốt hoảng hơn.

Anh rất sợ, trước đó quan hệ của hai người vẫn rất căng thẳng, chưa giảng hoà, bây giờ anh còn làm như thế…

“Không biết, anh thật sự không biết vì sao khi nãy anh lại trở thành như thế, tin anh đi, Diễm An, em tin anh đi!” Anh nắm lấy bả vai cô, kích động nói.

Nhưng Trần Diễm An vẫn không nói gì, cô nhìn xuống đất, tìm xem có còn quần áo có thể mặc không.

“Em đừng như thế, em muốn mắng hay đánh anh gì cũng được, chỉ cần em để ý đến anh thôi, cho dù em làm gì anh đều có thể chịu được! Diễm An!” Quý Hướng Không nôn nóng, lo lắng đến mức sắp phát điên.

“Có lẽ em không biết anh sợ hãi đến mức nào đâu, anh sợ em sẽ rời đi, anh sợ em sẽ mãi mãi không quan tâm đến anh, từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng sợ hãi như thế, em đừng đối xử với anh như vậy, có được không Diễm An?”

Cuối cùng Trần Diễm An cũng dừng lại, cô lạnh lùng nhìn anh: “Quý Hướng Không, anh có biết khi nãy anh vừa làm gì không? Anh suýt cưỡng hiếp tôi đấy!”

Quý Hướng Không rũ mắt, không dám nhìn vào mắt cô, giọng điệu vô cùng chua chát.

“Diễm An, dù từ nhỏ anh không có ba, nhưng cuộc đời anh cũng có thể miêu tả bằng thuận buồm xuôi gió, anh chưa từng chịu khổ, cũng không trải qua nhiều trắc trở.”