Chương 1802
Nghĩ thế, cô không khỏi bước nhanh hơn, cô đang tập trung tinh thần nên chỉ để ý bậc thang dưới chân chứ không chú ý đến Văn Văn đang lao ra từ ngã rẽ tầng hai.
Một người chạy quá nhanh, lại thêm dưới chân khá trơn nên không thể ngừng lại.
Một người theo quán tính lao đi, lại không chú ý phía trước, kết quả là lại va chạm vào nhau!
Xét cho cùng Văn Văn còn quá nhỏ, va vào nhau như vậy nên lăn xuống năm bậc, khuỷu tay va vào bậc thang, đau đớn không thể di chuyển.
Phản ứng của người lớn nhanh hơn, Trần Diễm An lập tức dừng bước, đặt tay lên lan can bên cạnh để ổn định thân thể.
Giây tiếp theo, tiếng khóc của Văn Văn vang lên khắp mọi ngóc ngách trong nhà họ Quý.
Giang Uyển Đình và Tưởng Mộng Khiết đang ở trong phòng chạy ra, Văn Văn khóc nước mắt đầm đìa trên mặt: “Đau… Mẹ ơi đau…”
Người đứng gần Văn Văn nhất là Trần Diễm An, cô đưa tay ra muốn đỡ Văn Văn dậy.
Nhưng nào ngờ Văn Văn lại sợ hãi, chán ghét tránh tay cô đi: “Người xấu! Cô là người xấu!”
Lửa giận trong ngực Trần Diễm An lại bốc lên.
Tưởng Mộng Khiết nhanh chóng đi qua cô, bước lên ôm Văn Văn vào lòng.
Văn Văn không ngừng khóc kêu đau, nước mắt lăn dài trên má.
Giang Uyển Đình bảo giúp việc gọi bác sĩ, sau đó nghiêm nghị nhìn Trần Diễm An: “Cô lại đây!”
Trần Diễm An cau mày đi theo.
Trong phòng khách, Giang Uyển Đình nghiêm giọng hỏi: “Cô lại làm gì Văn Văn rồi?”
“Mẹ, sao lại là con làm gì thằng bé? Con đang đi lên cầu thang, ai biết được thằng bé sẽ ngã như vậy!” Trần Diễm An cố nén cơn giận và sự bất mãn.
“Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin lời nói thoái thác như vậy sao? Chiều nay khi ở phòng khách, vì cô mà mu bàn tay Văn Văn bị bỏng sưng lên, còn chưa khỏi bây giờ cô lại làm nó gãy tay, cô nói xem, sao cô có thể làm vậy với một đứa nhỏ chứ?”
Trần Diễm An nhíu mày: “Chuyện này thì liên quan gì đến con?”
“Vẫn còn nguỵ biện!” Giang Uyển Đình nổi giận: “Lần đầu tiên là ngoài ý muốn, chẳng lẽ lần thứ hai cũng là ngoài ý muốn?”
“Vậy mẹ nghĩ không phải ngoài ý muốn thì là gì? Chẳng lẽ con lại nhạt nhẽo đến mức cố ý nhắm vào một đứa trẻ, luôn luôn nghĩ cách hãm hại thằng bé? Con không rối loạn thần kinh!”
“Ai biết cô nghĩ thế nào, nhưng chuyện ngoài muốn của cô nhiều quá đấy.” Khi nói, Giang Uyển Đình lấy điện thoại ra gọi cho Quý Hướng Không: “Con đang ở đâu? Bên ngoài nhà họ Quý? Tốt lắm, con vào đi, mẹ đang có chuyện muốn nói với con đây!”
Trần Diễm An đứng tại chỗ yên lặng nghe Giang Uyển Đình nói chuyện điện thoại với Quý Hướng Không, không lên tiếng.
Trong phòng khách toàn là tiếng khóc của trẻ con.
Văn Văn ôm cánh tay bị trật khớp, khóc đau thấu tim gan, hít thở không thông.
Tưởng Mộng Khiết dịu giọng đau lòng dỗ dành, lúc này bác sĩ cũng đi vào.
Phía sau bác sĩ là Quý Hướng Không.