Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1543




CHƯƠNG 1543

“Cậu chủ không cho nói chuyện, nhưng mà lúc này cậu ấy không có ở nhà họ Tô, tôi lén lút đưa điện thoại cho cậu chủ nhỏ, cô căn dặn cậu ấy vài câu rồi nhanh chóng đi đi, cậu chủ sắp về nhà rồi, nếu bị phát hiện sẽ không hay đâu. Còn nữa, ngày hôm nay quá lạnh.”

Đường Tiểu Nhiên cảm ơn ông: “Cảm ơn chú, tôi sẽ không tăng thêm phiền phức cho chú đâu.”

Chú Lưu khoác tay rồi đi khỏi.

Hai phút sau, điện thoại được kết nối.

“Mẹ ơi!” Cảnh Hiên vô cùng mừng rỡ, nhưng vẫn còn yếu hơn bình thường rất nhiều, thậm chí còn không có sức lực.

Đường Tiểu Nhiên kiềm chế cảm xúc: “Mẹ nghe chú Lưu nói là con không có ăn cơm đàng hoàng.”

Cảnh Hiên không lên tiếng.

“Tô Cảnh Hiên, con đã đồng ý với mẹ là sẽ ngoan ngoãn rồi mà.”

Lần này, Cảnh Hiên đã lên tiếng: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ.”

Nghe vậy, suýt chút nữa là Đường Tiểu Nhiên đã rơi nước mắt: “Chuyện này có liên quan gì với việc con ngoan ngoãn ăn cơm?”

“Ba không thích con, con cũng không thân với ba, ở đây rất xa lạ.” Giọng nói của Cảnh Hiên vô cùng nhỏ.

“Cảnh Hiên, đây chỉ là bắt đầu, con phải từ từ làm quen.”

Cảnh Hiên hỏi: “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại không quan tâm con?”

Trái tim Đường Tiểu Nhiên nhói lên, cô chậm rãi giải thích: “Không phải là mẹ không cần con, là do mẹ không nuôi nổi con, với lại con đi theo ba sẽ có cuộc sống tốt hơn.

Cảnh Hiên thân là con trai, con phải học được cách kiên cường và độc lập.”

“Con không cần có cuộc sống tốt hơn, chỉ cần ở cùng với mẹ, cho dù vất vả như thế nào con cũng chịu được.” Trong giọng nói non nớt của Cảnh Hiên còn mang theo ý kiên định.

Đường Tiểu Nhiên mỉm cười, trong lòng vô cùng ngọt ngào.

Cảnh Hiên là sự ngọt ngào duy nhất trong cuộc sống đau khổ của cô.

“Mẹ ơi, mẹ dẫn con đi đi có được không mẹ.”

Trong nháy mắt, Đường Tiểu Nhiên bị kéo về hiện thực, cô lắc đầu: “Không được đâu, sau này con phải ở nhà họ Tô, cho nên không thể tùy hứng. Con ngoan ngoãn ăn cơm đi, trưởng thành cho thật tốt.”

Một giây sau, cô vội vàng cúp điện thoại.

Nếu như tiếp tục nói chuyện điện thoại, cô sợ mình sẽ xiêu lòng.

Cho nên chỉ có thể ép mình vô tình.

Con người cũng nên học được cách dần dần trưởng thành.

Chỉ là cô vẫn không nỡ đi về, cô ngồi bên cạnh bồn hoa nhìn chằm chằm vào căn phòng ấy.

Trong căn phòng.

Sau khi cúp điện thoại, Cảnh Hiên buồn bực không lên tiếng, tinh thần sa sút.

Chú Lưu thấy vậy thì chỉ có thể thở dài.

Vợ chồng ly hôn với nhau, người bị giày vò nhất là con cái.

“Cháu muốn ăn gì thì cứ nói với chú, chú sẽ kêu người đi làm cho cháu.”