Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1466




CHƯƠNG 1466

Trái tim của Đường Tiểu Nhiên nhói đau.

Trên bàn ăn, bầu không khí nặng nề, so với bầu không khí vui vẻ trước đó, quá đè nén.

Ba người, không ai nói chuyện.

Nhưng Cảnh Hiên lại rất vui, khóe miệng cong lên nở nụ cười.

Nhìn nụ cười trên mặt con trai, trái tim của Đường Tiểu Nhiên có hơi chua xót.

Đây là lần đầu tiên Tô Chính Kiêu ở lại đây ăn cơm.

Nếu không, Cảnh Hiên cũng sẽ không vui vẻ, kích động như vậy.

Đối với Tô Chính Kiêu, tuy Cảnh Hiên rất yêu quý, nhưng cũng có hơi sợ anh.

Thời gian chung đụng giữa hai ba con không tính là nhiều, rất ít khi ở cùng nhau.

Tô Chính Kiêu cũng không hay đến đây, thỉnh thoảng sẽ gọi điện cho Cảnh Hiên.

Anh luôn tỏ ra lạnh lùng, không đặc biệt học cách làm một người ba như thế nào.

Chỉ đối xử bình thường theo cách của mình, có lúc không kiên nhẫn, có lúc bực bội, có những lúc cũng sẽ nổi giận.

Từ bé đến lớn, số lần anh bế Cảnh Hiên có thể đếm trên đầu ngón tay, đứa trẻ không sợ anh, đó là chuyện không thể!

Tô Chính Kiêu thúc giục: “Ăn nhanh lên.”

Cảnh Hiên vội vàng bê bát lên, và vội vào miệng.

Ăn quá vội, ho sù sụ vì sặc.

Đường Tiểu Nhiên vỗ nhẹ lưng của cậu bé, vội vàng xuôi khí: “Đừng vội, ăn từ từ.”

Một bát cháo, rất nhanh đã thấy đáy.

Cảnh Hiên để bát đũa xuống.

Thấy vậy, Đường Tiểu Nhiên cũng vội đứng dậy theo, định sau khi trở về sẽ rửa bát đũa sau.

Cảnh Hiên vô cùng vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên cậu bé và ba mẹ ra ngoài.

“Mẹ, con đi lấy quà đã chuẩn bị cho em gái.”

Dứt lời, cậu bé di chuyển xe lăn, trở về phòng.

Tô Chính Kiêu nhìn Đường Tiểu Nhiên bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cô thì không cần đi.”

Đường Tiểu Nhiên sững sờ ngẩng đầu: “Hôm qua anh không phải nói với Cảnh Hiên, nói đi cùng nhau sao?”

“Cô là ngớ ngẩn hay kẻ ngốc, lời dỗ trẻ con cũng tin?” Tô Chính Kiêu khinh thường, khịt mũi.

Giống như một cái tát vả vào mặt, gò má của Đường Tiểu Nhiên đau rát.

Nhưng cô vẫn cố kiên trì, hỏi: “Chỉ đi một lần này, có được không?”

Giọng nói rất khẽ, mang theo ý cầu xin, còn cả sự hèn mọn.

Thật ra, cô không muốn đi.

Nhưng, vừa nghĩ đến Cảnh Hiên vui vẻ như vậy, lại mong chờ cả buổi tối, cô không nhẫn tâm.