Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1435




CHƯƠNG 1435

Không, cô không thể tiếp tục khoanh tay chờ chết như thế này…

Răng nhọn cắn chặt lấy môi dưới, Thân Nhã hít sâu một hơi, nắm lấy cơ hội, mạnh mẽ thúc đầu gối lên!

Không nghiêng không lệch, nhắm chuẩn ngay giữa hai ch ân của Tô Chính Kiêu, một cơn đau dữ dội ập đến, vẻ mặt của anh ta trở nên méo mó, thân hình cao lớn ngã xuống cuộn tròn thành một quả bóng, hai tay bụm chặt lấy chỗ đó.

Cú đấy cô dùng lực rất mạnh!

Cố gắng hít thở từng hơi một, Thân Nhã khó khăn chống tay đứng dậy, hơi nóng thiêu đốt từ ngọn lửa đã ập đến trước mặt, khói bốc lên mù mịt, một tay cô bịt mũi, nhanh chóng chạy thoát khỏi căn chòi.

Cô chân trái vừa bước ra khỏi căn chòi gỗ, vừa định bước nốt chân phải, một thì một tiếng kêu thảm thiết và đau đớn truyền vào tai cô: “A!”

Nghe vậy, Thân Nhã theo phản xạ quay đầu lại, một cột gỗ hình trụ thô to đổ xuống từ bên hông, đè chặt lên chân Tô Chính Kiêu.

Gỗ và đá tạo thành một khe hở, ép anh ta vào trong, không thể cử động được.

Phía sau anh ta là ngọn lửa cao ngất, đã vô cùng cấp bách, thậm chí có một vài đốm lửa bắn vào từ cửa sổ, cháy bên cạnh người Tô Chính Kiêu.

Lúc này Tô Chính Kiêu mới chú ý tới ngọn lửa, nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể nhúc nhích thân thể, ngọn lửa đang lan đến gần, người cùng trong phòng với anh ta chính là kẻ thù của anh ta, có lẽ, biển lửa này là nơi chôn thây của anh ta!

Nếu thật sự là một kiếp nạn không thể nào tránh khỏi, chết đi cũng tốt, nỗi xấu hổ khi đối mặt với Tả Như Bội cũng sẽ vơi đi chút ít, cũng không cần phải sống khổ cực, chịu nỗi dằn vặt như thế.

Nếu bỏ mặc anh ta, Thân Nhã có thể chạy ra khỏi căn chòi, nhưng anh ta chắc chắn sẽ…

Đầu óc cô rối như tơ vò, không ngừng sục sôi, do dự, cô đứng ở cửa lưỡng lự, do dự không quyết, đưa ra một lựa chọn vô cùng khó khăn.

Một lúc sau, hít sâu một hơi, rốt cuộc cô cũng quay lại, dùng hai tay nắm lấy cánh tay Tô Chính Kiêu, kéo anh ta ra ngoài: “Nếu anh không muốn chết thì hai chân dùng lực đạp vào tảng đá phía sau.”.

Màu đỏ tươi trong mắt Tô Chính Kiêu từ từ tan đi, nhìn chằm chằm vào hai má đỏ ửng vì lửa của Thân Nhã, có sửng sốt, có kinh ngạc và cả cảm xúc không nói nên lời, giống như pho tượng điêu khắc đứng ngơ ngác ở đó.

Cô ấy…tại sao cô lại quay lại cứu anh ta?

Cơn đau giữa hai ch ân khiến anh ta làm động tác đạp ra sau rất khó khăn và đau đớn.

Thân Nhã dùng hết sức bình sinh, cố gắng kéo cánh tay anh ta ra, miệng còn cố hét: “Một hai, một hai, dừng sức!”

Mồ hôi đã túa ra trên má, dần dần, hơi thở giữa hai lỗ mũi trở nên dồn dập và khó khăn, ngọn lửa bùng lên khắp nơi như một con quái thú đang há miệng, nuốt tất cả mọi thứ vào bụng.

Căn chòi đang bốc cháy rồi, nếu không trốn kịp …

“Một, hai, ba, đá!” Cô lại gào to lên, cuối cùng, Tô Chính Kiêu cũng chui ra khỏi cái kẹt.

Cả hai người gần như hết hơi, sau khi dùng hết sức lực toàn thân, lúc này cả người yếu ớt, chân tay bủn rủn.

Ngọn lửa đang lan đến gần, bọn họ không thể ở đây nữa, Thân Nhã nhìn Tô Chính Kiêu trên mặt đất, rồi gầm lên một cách không mấy thân thiện: “Không muốn chết thì đứng dậy chạy nhanh, chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt!”

Tô Chính Kiêu không thể chạy nhanh vì chấn thương, chỉ sau khi chạy ra khỏi căn chòi gỗ, Thân Nhã mới biết đám cháy rừng lớn tới mức nào, cả khu rừng đều cháy rụi.