Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1048




Chương 1048

Vẻ mặt Trần Vu Nhất hằm hằm đầy khó chịu, mây đen đầy mặt, từ trước đến nay chưa bao giờ xảy ra chuyện khiến anh ta phải bẽ mặt như vậy, mà điều khiến người ta chê cười là anh ta lại thua tên họ Hoắc kia!

Mặc dù chuyện không có gì nhưng dù gì cũng phải làm cho ra dáng, làm một cuộc điều tra, cho ra vẻ một chút.

Những cũng lề mà lề mề đợi hơn nửa tiếng, giám đốc ở bên cạnh cười nịnh nọt, bưng trà rót nước cho Trần Vu Nhất.

Trần Vu Nhất lười biếng dựa vào ghế, nhấp một ngụm trà, dường như anh ta chợt nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi giám đốc: “Tên họ Hoắc kia tên là gì?”

“Hoắc Đình Phong.” Giám đốc trả lời.

Dù sao thì lúc này anh Hoắc cũng không ở đây, huống chi cũng chỉ là cái tên mà thôi, cũng không có trở ngại gì, nói cũng là nói thật.

Khóe môi anh ta bị rách nhẹ, Trần Vu Nhất lau máu trên khóe miệng, bảo cảnh sát điều tra Hoắc Đình Phong.

Nhưng hồ sơ của Hoắc Đình Phong ở thành phố S lại trống rỗng, cũng không tra được gì, ngoài hồ sơ ra thì cũng không tra được gì khác.

Tâm trạng anh ta tệ vô cùng, nhất là khi nghĩ đến chuyện Thân Nhã bị tên họ Hoắc kia dẫn đi, đến cả suy nghĩ muốn đập phá cục cảnh sát anh ta cũng có.

Cuối cùng anh ta vẫn đập bàn đập ghế ở cục cảnh sát, đập cả bể cá mà lãnh đạo cũng không dám nói gì, chỉ biết cười theo.

Trần Vu Nhất mặc áo khoác vào, bỏ lại một câu rằng ngày mai sẽ mua mới mấy thứ này rồi mang đến cho mấy người, sau đó nghênh ngang rời khỏi đây.

Bên này, Lâm Nam Kiều vẫn chưa ngủ.

Đã mười giờ rồi mà Trần Vu Nhất vẫn chưa về, cũng không gọi điện thoại cho cô ta.

Cô ta cũng không gọi điện thoại cho anh ta, sợ anh ta sẽ cảm thấy phiền, cảm thấy bị trói buộc, nếu như tình thế bắt buộc, cô ta sẽ đả động đến người nhà của Trần Vu Nhất.

Cô luôn muốn có được thứ gì, vốn tưởng rằng là có thể có được trái tim của anh ta, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy không được rồi, nếu vậy thì cô ta phải có được vị trí mợ Trần.

Trong số hai thứ này, kiểu gì cô ta cũng phải có được một thứ, nhất là khi cô đã mất con rồi.

Cô ta đã điều tra ra, người mà Trần Vu Nhất kính trọng nhất chính là chị gái anh ta, chị gái ruột, có cửa hàng ở thành phố S. Cô ta thầm nghĩ, mình phải liên lạc lôi kéo cảm tình mới được.

Sự việc đã đến bước như ngày hôm nay, Lâm Nam Kiều không thể nóng vội. Cô ta phải thận trọng từng bước, từng bước tiến về phía trước.

Nếu Trần Vu Nhất theo đuổi Thân Nhã, nhất định phải cướp được cô trở lại. Vậy thì cô ta tuyệt đối không thể ngồi chờ chết.

Hiện giờ Lâm Nam Kiều không thể phá hủy hình tượng mà mình đã gìn giữ mấy năm nay chỉ trong phút chốc được. Đó là sự lựa chọn cực kỳ ngu xuẩn.

Ngày mai cô ta định đi gặp chị gái của Trần Vu Nhất. Cô ta thầm nghĩ mình cũng phải nắm bắt được đôi chút về lịch trình của Trần Vu Nhất.

Lâm Nam Kiều khẽ chớp mắt, gọi điện cho Trần Vu Nhất, bóp họng để thay đổi giọng nói: “Ông xã, anh ở đâu thế?”

Trong lúc nói chuyện, cô ta lén nghe động tĩnh xung quanh, rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng gió giống như đang lái xe.

Trần Vu Nhất nhíu mày: “Cô là ai thế?”

Lâm Nam Kiều bỏ lại một câu ‘gọi nhầm’ rồi cúp máy, trực tiếp ném sim điện thoại dùng một lần đi.