Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1029




Chương 1029

Ham muốn còn chưa hoàn toàn dập tắt của Hoắc Đình Phong vẫn còn đang nhảy nhót, lấp ló trong đôi mắt sâu thẳm: “Em có cảm thấy anh giống như cậu trai choai choai hai mươi tuổi không?”

Anh không chỉ rõ nhưng Thân Nhã lại hiểu được ý của anh đang muốn nói tới điều gì. Cô ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn, đáp: “Trước kia em không cảm thấy, bây giờ thì cảm thấy rồi.”

“Sự hấp tấp này chỉ có với em thôi. Đến bản thân anh cũng cảm thấy quái lạ. Thực ra, anh không phải là người ham muốn dục vọng…” Hoắc Đình Phong giải thích.

Trái tim Thân Nhã loạn nhịp, khuôn mặt đỏ bừng, hơi nhắm mắt lại sau đó mở to, có ý trêu đùa hỏi anh: “Vậy có thể lý giải rằng em có sức cuốn hút với anh không?”

Giọng nói của anh trầm khàn, nghiêm túc, mỉm cười nhìn cô chăm chú: “Đúng, đây là sự thật không thể phủ nhận…”

“Là thân thể à?” Cô dán mắt nhìn anh, nhíu mày.

“Không, là sức sống tâm hồn, còn có chi tiết rất nhỏ nữa. Về phần thân thể… bởi vì nảy sinh tình cảm mê mẩn tâm hồn nên mới khiến cơ thể cũng không thể chống đỡ nổi theo…”

Đề tài nói chuyện giữa đàn ông và phụ nữ trưởng thành đương nhiên là có vẻ thành thục, cũng không có gì phải kiêng dè cả.

Bỗng chốc khuôn mặt cô bị anh nhìn chăm chú đến đỏ bừng. Thân Nhã đánh lên cánh tay anh, đổi đề tài nói chuyện: “Anh lái xe cho cẩn thận đi…”

Thân Nhã cảm thấy ở cùng với Hoắc Đình Phong thoải mái hơn rất nhiều, không còn dè dặt quá như lúc đầu nữa mà trở nên rất tự nhiên.

Hoặc có lẽ cũng bởi vì phương diện tính cách của cô thay đổi, dường như mở lòng hơn một chút.

Càng có thể là vì hai người ở bên nhau lâu rồi, tự nhiên sẽ gần gũi, nói chuyện, tiếp xúc, ôm ấp và hôn môi.

Lúc hai người tới nhà hàng đã thấy Tô Chính Kiêu đến từ sớm. Anh ta mặc đồ rất thoải mái nhưng cũng không che lấp đi khí chất sang trọng trên người được.

Ngồi trong đại sảnh thu hút quá nhiều ánh mắt, dù gì trai xinh gái đẹp cũng luôn luôn là tiêu điểm hút ánh nhìn mọi người nhất.

Không ở trong đại sảnh lâu, ba người kéo vào phòng riêng có không gian nhã nhặn, rèm voan nhẹ bay, thu hết khung cảnh ban đêm của thành phố S vào tầm mắt.

Tô Chính Kiêu nhìn sang Thân Nhã, nhẹ đánh giá: “Hình như cô Thân đã thay đổi rất nhiều.”

“Về mặt nào?” Thân Nhã thản nhiên cười đáp.

“Cô xinh đẹp hơn.” Tô Chính Kiêu nói. Anh ta đang mỉm cười nhưng ý tứ sâu xa sau ánh mắt ấy rất khó hiểu, cũng khó nhìn thấu.

Thân Nhã đáp lại anh ta: “Cảm ơn lời khen của anh.”

Hoắc Đình Phong cầm xem menu đồ ăn toàn là món ăn ở vùng phía Nam và món cay. Anh chọn mấy món ăn cay vì biết khẩu vị của Thân Nhã thích đồ ăn cay.

Người Thân Nhã nghiêng về phía anh rất tự nhiên, tựa lên bờ vai anh, lắc đầu: “Mấy món anh chọn đều cay lắm, đổi món khác đi.”

“Không phải em thích đồ ăn cay à?” Hoắc Đình Phong hơi nghiêng mặt, ánh mắt dịu dàng nhìn cô chăm chú.

“Nhưng không phải anh không ăn được cay à? Đặc biệt là cổ họng anh càng không thể ăn cay, nếu không giọng nói sẽ trở thành khàn đặc mất.” Cô nhíu mày.

Hoắc Đình Phong cười, có vẻ như tâm trạng hiện tại của anh đang vô cùng vui vẻ, thế là anh gọi năm món ăn cay và bốn món ăn thường.