BIỆT THỰ KEYLIA!
Biệt Thự KeyLia thiết kế theo kiến trúc Lâu Đài Anh cổ điển nhưng không mất đi nét trang nhã vốn có, cả căn Biệt Thự lấy màu trắng làm chủ đạo.
"CỐC CỐC CỐC!" Tiếng gõ của vang lên, kèm theo đó là giọng nói của 1 người đàn ông trung niên: "Tiểu Thư, cô dậy đi!" Người lên tiếng là Phương Đức, là Quản Gia của Biệt Thự KeyLia năm nay 48 tuổi.
Bên trong phòng im lặng không có 1 ai trả lời. Phương Đức định tiếp tục gõ cửa nhưng người thanh niên đi tới giơ tay lên ý bảo không cần gõ, sau đó hắn phất tay nhẹ 1 cái ý bảo ông lui xuống. Ngày nào cũng diễn lại tuồng này nên Phương Đức đã sớm quen thuộc, rất tự nhiên đi xuống lầu.
"Anh cho em 10 giây để mở cửa ra!" Thanh niên đứng chấp 2 tay phía sau, lạnh lùng lên tiếng. Người này là Phan Minh Triệt 25 tuổi, là Thiếu Tướng trẻ tuổi và tài năng nhất Đội Hình Cảnh Quốc Gia. Tính cách lạnh lùng lãnh khốc, là 1 trong 5 người chồng của cô.
"10...9...8....7....6....5....." Hắn vẫn lạnh lùng như vậy, đứng tại chỗ bắt đầu đếm ngược.
Bên trong phòng, 1 cô gái mở cửa phòng, vẫn còn say ngủ bước ra. Cô là Cung Nguyệt Băng 18 tuổi, là Sinh Viên năm I của Trường Đại Học Bách Hải, Khoa Thiết Kế Thời Trang. Tinh nghịch đáng yêu nhưng tính cách rất Tiểu Thư.
"Em định ngủ tới khi nào?" Phan Minh Triệt nhìn Cung Nguyệt Băng hỏi.
"Em mệt, muốn ngủ!" Cung Nguyệt Băng ngáp dài 1 cái rồi trả lời. Trong 5 người chồng của cô thì người cô sợ nhất là Phan Minh Triệt này.
"Em ngày nào cũng chỉ có 1 lý do mệt rồi buồn ngủ thôi. Mau xuống ăn sáng rồi còn đến trường." Phan Minh Triệt nói xong tự mình bước xuống lầu trước.
"Em chỉ là muốn ngủ thêm chút nữa thôi mà, anh có cần hung dữ như vậy với em không chứ!" Cung Nguyệt Băng không vui nói.
Cung Nguyệt Băng vừa nói dứt lời cứ nghĩ Phan Minh Triệt không nghe, nhưng hắn đứng lại quay đầu lại nhìn cô. Giật nảy người sợ rằng Phan Minh Triệt nghe thấy, Cung Nguyệt Băng ngay lập tức chạy vào phòng đóng cửa lại.
DƯỚI LẦU!
"Cậu lại doạ em ấy nữa rồi sao?" Lăng Hàn Vũ 25 tuổi, đang chuẩn bị thức ăn, nhìn thấy Phan Minh Triệt xuống liền hỏi. Hàn Vũ là Bác Sĩ tuổi trẻ tài năng của Bệnh Viện Thanh Đằng, tính cách dịu dàng nhưng lúc nổi giận lên thì rất đáng sợ.
"Mình đáng sợ như vậy sao?" Phan Minh Triệt ngồi xuống bàn ăn. Hắn cũng không biết tại sao cô lại sợ hắn như vậy.
"Anh còn không đáng sợ sao? Đến tôi còn sợ anh nữa huống chi là Băng Nhi." Hàn Nhật Bạch 18 tuổi, ngồi trên bàn ăn khẽ lên tiếng. Nhật Bạch là Sinh Viên Năm I của Trường Đại Học Châu Vệ Khoa Thiết Kiến Trúc, tính cách trẻ con và tinh nghịch.
"Không phải vì cậu nghịch ngợm nên mới sợ Hình Cảnh bắt sao?" Vũ Hạo Thần 21 tuổi, ngồi kế bên Hàn Nhật Bạch lên tiếng nói. Hạo Thần là Sinh Viên năm cuối của Trường Đại Học Hùng Ưng Khoa Kinh Tế Tài Chính, tính cách bốc đồng, nóng tính.
"Băng Nhi, rốt cuộc em làm sao nữa vậy?" Tiếng nói của Phạm Khánh Phong vang lên hướng trên lầu. Anh năm nay 25 tuổi, là Chủ Tịch Tập Đoàn DaNyel. Lạnh lùng nhưng tuấn tú tài giỏi.
"Triệt không cho em ngủ!" Cung Nguyệt Băng uỷ khuất nói.
Khi tất cả mọi người quay lại nhìn thì thấy Phạm Khánh Phong đang đi từ trên lầu xuống, Cung Nguyệt Băng thì ôm cổ Khánh Phong từ phía sau. Vì hắn rất cao nên khi ôm cổ hắn chân cô không thể đụng đất nên cứ thế hắn đèo cô xuống phòng ăn.
"Anh không cho em ngủ sao?" Phan Minh Triệt nhìn Cung Nguyệt Băng hỏi.
"Phong, anh xem. Anh ấy thật đáng sợ!" Cung Nguyệt Băng gục đầu lên vai Phạm Tuấn Phong uỷ khuất tố giác.
"Được rồi, ngồi xuống ăn sáng rồi đến trường!" Lăng Hàn Vũ ra phía sau lưng Phạm Tuấn Phong ôm Cung Nguyệt Băng để xuống ghế ngồi.
Cả Gia Đình 6 người bắt đầu ăn sáng, sau đó ai thì đi đến nơi của người đó.